Hôn Quân Nhật Thường

Chương 19

Bóng đêm thâm trầm, mưa rào không ngớt, thành Trường An vốn náo nhiệt nay lại bị bao phủ bởi sự yên tĩnh, trên đường không một bóng người, đèn đuốc chập choạng, chủ có quan lại vệ binh lui tới, chân trước chân sau thi nhau đạp trên vũng nước mà đi.

Đồ Linh Trâm nhận lấy “Hóa độc đan” từ tay Trương Võ, hỏi Cố Huyền bên cạnh đang đợi lệnh: “Có tin tức của Lâu Tâm Nguyệt chưa?”

“Thuộc hạ vô năng, vẫn không có. Có điều nghe nói Tần Khoan đã lui binh bao vây Lâu phủ, phân tán tin tức bệ hạ trúng độc nặng sắp băng hà.”

“Lui binh?” Đồ Linh TRâm đăm chiêu nhìn bình thuốc trong tay, suy nghĩ nửa ngày bỗng cười nhạt: “Lão hồ ly Tần Khoan, giả bộ lui binh lại phát tán tin đồn, hẳn là muốn dụ Lâu Tâm Nguyệt tự chui vào lưới đây!”

Trương Võ nhe răng cười, vỗ tay nói: “Vậy không phải có hay sao? Tần Khoan dụ được Lâu Tâm Nguyệt ra, chúng ta nhân cơ hội lấy thuốc giải!”

“Không đơn giản vậy. Tần Khoan dụ Lâu Tâm Nguyệt cốt để nàng ta nhận tội, sau đó sẽ lấy cớ hành thích vua tội tru di cửu tộc gán cho Lâu gia.” Đồ Linh Trâm nhìn mưa gió thành Trường An, đột nhiên nắm chặt tay, kiên định nói: “Cố Huyền, ngươi tiếp tục quan sát Tần Khoan, sau khi Lâu Tâm Nguyệt xuất hiện lập tức lấy thuốc giải đưa đến Lai Nghi cung!”

Cất hóa độc đan vào phòng, Đồ Linh Trâm xoay người nói: “Trương Võ, chuẩn bị một bộ y phục dạ hành, giúp ta lẻn vào cung!”

Một lát sau, Đồ Linh Trâm một thân y phục dạ hành dưới sự giúp đỡ của Trương Võ và Hoàng Kính Hoài đã thuận lợi vượt qua đường phố vắng vẻ Trường An.

….

Lúc đến phố Đông, Đồ Linh Trâm bỗng dừng bước chân, nhìn tòa phủ đệ quen thuộc mà xa lạ đầu phố.

Nơi đó, từng là Đồ Phủ nàng từn sống 21 năm, bây giờ lại chỉ là một nơi xa lạ.

Trương Võ ho nhẹ một tiếng, giải thích: “Năm đó Đồ Phủ có chuyện không lâu, Hoắc Thành Công đến đầu quân Tần Khoan, Tần Khoan liền để bệ hạ thưởng tòa phủ đệ này cho Hoắc Thành Công.” 

Đồ Linh Trâm đưa ngón trỏ lên môi, cặp mắt ôn hòa ra hiệu Trương Võ im lặng.

Trong chốc lát, trong Hoắc phủ truyền đến tiếng cãi vã, tiếp đó cửa bị kéo ra, một lão thái thái tóc bạc da mồi lưng còng đang dùng hết sức lực đẩy một tướng sĩ cao tráng ra khỏi cửa.

Võ tướng này chính là ngự lâm quân thống suất đầu quân cho Tần Khoan, Hoắc Thành Công.

Hoắc Thành Công bị mẹ già xô ra ngoài, còn không quên dùng tay che trên đầu lão nhân gia, khẩn thiết: “Mẹ! Người chậm thôi, chậm thôi! Đừng ngã! Anh Nga, mau dìu mẹ, bung dù lên!”

Lão nhân gia quật cường hất tay Hoắc Thành Công, run giọng mắng: “Đừng kêu lão thân là mẹ, ai là mẹ ngươi? Ngươi là súc sinh xảo trá, trước đây Đồ tướng quân đối xử tốt với nhà ta thế nào, ngươi lại đi quy hàng tên gian thần kia! Đồ vong ân phụ nghĩa, ngươi bảo ta làm sao đối mặt với Đồ thị dưới cửu tuyền a!” 

Đồ Linh Trâm trốn ở bên trong góc tường hắc ám, nghe lời Hoắc phu nhân, chỉ cảm thấy viền mắt nóng ướt, trên mặt một trận ướt át, cũng không biết là mưa hay nước mắt.

Hoắc Thành Công quỳ trên mặt đất, dập đầu ba cái, thân hình vốn to lớn trong mưa bỗng co rúm lại, vô cùng đáng thương nói: “Mẹ, hài nhi mua cho người là thuốc tốt nhất, người phải uống đúng bữa, đừng làm tổn hại thân thể…”

Lời còn chưa dứt, lão thái thái đã đem một chuỗi bao thuốc ném ra ngoài cửa, dược liệu quý giá vương vãi khắp mắt đất, trong nháy mắt bị nước mưa thấm ướt.

“Lúc ngươi ra ngoài hành quân, vừa đi đã hơn một năm. Lúc vợ ngươi khó sinh, lúc mẹ ngươi bệnh nặng, đều là Đồ phu nhân và tiểu thư bôn ba chăm sóc, bây giờ ngươi dám quên hay sao? Lại đi phò trợ lão gian tế!” Lão thái thái run run chống gậy mắng: “”Lão thân có ốm chết cũng không uống thứ thuốc trái lương tâm này!”

Dứt lời, lão thái thái xoay người bỏ đi, không hề liếc lấy nhi tử một lần.

Hoắc Thành Công quỳ trong mưa chốc lát, lại ngồi xổm người nhặt từng nắm thuốc lên, bàn tay có tia run rẩy không dễ phát giác. Chỉ chốc lát sau, cửa Hoắc phủ lại được mở, một phụ nhân lặng lẽ bước ra, nâng dù che đỉnh đầu phu quân. 

Hắc Thành Công đẩy dù về phía phu nhân, đỏ mắt tự nói: “Thuốc ướt thế này không biết còn uống được không?”

Phu nhân nghiêng đầu không nhịn được che mặt mà khóc.

Hoắc Thành Công đqa tay ra tự hồ muốn vuốt ve khuôn mặt đau lòng của phu nhân, rốt cục dừng giữa không trung, thở dài một hơi: “Anh Nga, ta phải đi.”

Phụ nhân đỏ mắt lên lên kéo tay áo hắn, lã chã nói: “Phu quân…còn trở về sao?”

Hoắc Thành Công trầm mặc nhìn vợ, vuốt tóc mai của nàng lên, nhẹ giọng nói: “Nếu phu quân không về được, nàng…”

Phu nhân lộ ra nụ cười thê lương, đánh gãy lời Hoắc Thành Công: “Phu quân sống, Anh Nga sống. Phu quân chết, Anh Nga nguyện cùng người…”

Mưa cuối cùng cũng nhỏ lại, Hoàng Kính Hoài và Trương Võ thính lực không tốt, nghe không rõ lời người nhà họ Hoắc, thấy Đồ Linh Trâm xuất thần nhìn chằm chằm Hoắc Thành Công nửa ngày không động tĩnh, bọn họ không thể làm gì khác hơn là thử thăm dò: “Tiểu chủ công?”

Đồ Linh Trâm thu lại tầm mắt, bỗng nói với Hoàng Kính Hoài: “Ngươi mau mau xuôi nam tiếp ứng quân đội của Vương thế Lan. Phải để họ đi ngày lẫn đêm đến Trường An, không được chẫm trễ, mau!”

Hoàng Kính Hoài có chút nghi hoặc nhưng thấy vẻ mặt nghiêm nghị của nàng, cũng sợ rằng sẽ xảy ra đại sự, vì vậy không dám chậm trễ, ôm quyền rồi biến mất trong màn đêm.

“Tiểu chủ công, xảy ra chuyện gì sao?” Trương Võ mơ hồ hỏi.

Đồ Linh Trâm hồi tưởng lại cảnh hai vợ chồng nhà Hoắc Thành Công nhíu mày nói: “Hai ngày này trong cung ắt có đại biến! Tần Khoan bắt đầu hành động.”

Dứt lời, nàng xoay người, tăng tốc chạy về hướng hoàng cung.

Mưa vẫn tí tách rơi, Đồ Linh Trâm ướt nhẹp đến trước cung điện, mái ngói bị mưa dội đến trắng xóa, lòng nàng lo lắng bước đi đến trượt chân, suýt nữa té từ trên nóc nhà xuống. 

Trương Võ lanh lẹ đưa tay đỡ lấy nàng, lo lắng hỏi: :Tiểu chủ công, có chuyện gì sao?”

Vừa lúc này, một đạo sấm rền vang, che lấp tiếng nói hai người, lính tuần tra bên dưới cũng không phát hiện dị thường.

Đồ Linh Trâm lau nước mưa trên mặt, xua tay ra hiệu không đáng ngại. Hai người dưới sự che chở của trận mưa thuận lợi đến Lai Nghi cung.

Hoắc Thành Công hiện tại không ở đây, thủ vệ ở Lai Nghi cung rút về hơn nửa. Đồ Linh Trâm cùng Trương Võ từ nóc nhà nhẹ nhàng hạ mình xuống, ẩn dưới cửa tẩm điện của Lý Phù Dao, núp mình trong bóng tối.

Bên trong điện đám thái y ra ra vào vào, thi thoảng truyền đến tiếng ho khan kịch liệt của Lý Phù Diêu, Đồ Linh Trâm nghe đến đau lòng. Nàng đâm thủng một lỗ nhỏ lên cửa số, nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Nàng mơ hồ nhìn thấy Lý Phù Dao nằm trên giường, chốc lát màn che được vén lên, cung nữ run rẩy bưng ra một chậu đầy máu nhuộm đỏ nước. Thái y một bên thấy thế, vội thay thuốc, than thở: “Ôi, bê hạ không ngừng ho ra máu, phải làm thế nào đây?” 

Sở Vương Lý Phù Sơ cắn môi đứng bên, khuôn mặt trắng nõn bị kích động đến đỏ chót, quát lên: “Thuốc của các ngươi căn bản là vô dụng, đổi thuốc đi!”

Thái y toát mồ hôi lạnh: “Bệ hạ bị trúng Tây Vực kỳ độc, chúng ta chưa từng nghe thấy, chỉ có thể dùng thuốc đè nén độc tính, thực sự không biết nên giải thế nào…”

“Rõ ràng là do các ngươi kiến thức nông cạn, nói gì mà hết cách!” Lý Phù Sơ dựng thẳng lông mày, trố mắt, cả giận nói: “Tìm hết tất cả các phương thuốc trong cung đi, mau tìm ra cách giải độc cho ta!”

Lại một trận ho khan ngột ngạt, Lý Phù Dao vươn cánh tay yếu ớt ra, âm thanh yếu ớt: “Thái y, trẫm còn chống đỡ được mấy ngày?”

Nghe vậy, Trần thái y điều chế thuốc, lắc đầu than thở: “Nếu là thuốc khó giải, độc nếu vào tâm phổi, nhiều nhất là chỉ có thể chống đỡ hai ngày.”

Lý Phù Sơ nghe vậy nhịn không nổi, Lý Phù Dao cũng chỉ cười nhẹ một tiếng: “Hai ngày? Vậy là đủ rồi.”

Bưng tay áo lên lại ho một trận máu đen, Lý Phù Dao vô lực phất tay, giọng khàn khàn: “Các ngươi lui xuống hết đi, trẫm mệt rồi, muốn ngủ một lát.”

Thái y cùng đám cung nữ như trút được gánh nặng, vội khom người lui ra.

Thừa lúc phòng không có người ngoài, Đồ Linh Trâm khe khẽ đẩy cửa sổ, nhẹ nhàng bước vào. Ai ngờ chân vừa chạm đất, liền nghe được tiếng Lý Phù Dao vang lên: “Là ngươi đến rồi sao?”

Lý Phù Sơ cho rằng huynh trưởng đang nói mình, nghi ngờ nói: “Hoàng huynh, huynh…”

Lý Phù Dao ra hiệu hắn im lặng, gắng ngồi dậy, dựa vào giường, nhìn chằm chằm cửa sổ sau tấm màn che, tựa hồ đang mong đợi cái gì.

Đồ Linh Trâm cả người ướt đẫm, do dự chốc lát, cuối cùng bước ra, chậm rãi kéo băng che mặt xuống, đối diện với Lý Phù Dao.

Vì trúng độc, mặt Lý Phù Dao trắng xám đến lạ thường, môi cũng đỏ đến dị thường, chỉ có đôi mắt đen lúc này là rạng rỡ hơn hết, phóng ra ánh sáng khiến người ta sợ hãi.

“Là ngươi?” Thấy nàng, Lý Phù Sơ căng thẳng đứng lên, bày ra bộ dáng phòng bị.

Lý Phù Dao vội đưa tay kéo đệ đệ, nhưng vì động tác quá gấp mà lại ho sặc sụa.

Thấy sư đệ như vậy, Đồ Linh Trâm đau lòng vạn phần, không nhịn được nữa, dưới ánh mắt nghi ngờ của Sở Vương, nàng đến trước giường kê gối sau lưng Lý Phù Dao, lại vắt khăn lau đi vệt máu trên khóe miệng hắn, nhẹ giọng nói: “Ta không ở đây, ngươi thế nào lại để mình thành ra thế này?”

Chỉ một lời này, Lý Phù Dao trong nháy mắt vành mắt đã đỏ ửng. Nàng lẳng lặng nhìn hắn: “Bây giờ trong cung hiểm ác, theo ta thôi.”

Lý Phù Dao nhắm mắt lại tựa hồ không muốn để người nhìn thấy bộ dạng yếu đuối, nửa ngày mới nhẹ giọng nói: “Ngươi mang Phù Sơ đi đi, ta ở lại.”

Ai cũng không để ý, Lý Phù Dao đang xưng “ta” với nàng, mà không phải là “trẫm”.

Lý Phù Sơ trợn mắt, cắn răng nói: “Hoàng huynh không đi, ta cũng không đi!”

“Không được nháo, Phù Sơ. Đệ cho rằng ba năm qua sao ta phải ép đệ mỗi ngày đọc sách luận, học đạo trị quốc? Từ ba năm trước ta đã tính toán kỹ kết cục này, mà giang sơn Lý thị tất nhiên sẽ giao vào tay đệ.” Lý Phù Dao mở mắt, hơi nghiêng đầu, khẩn thiết nói với nàng: “Xin nhờ ngươi, Sư tỷ.”