Sau khi uống thuốc Đằng Diệp cuối cùng cũng chịu ngủ, Phong Vũ Di ngồi bên giường, hai mắt cô đỏ hoe.Khắp cơ thể Đằng Diệp đều là dấu vết tối qua Hàn Định Thiên để lại, hằn lên rất rõ ràng, đặc biệt xuất hiện rất nhiều ở trên cổ, đủ thấy Hàn Định Thiên với Đằng Diệp không hề nhân nhượng giống như vẻ bề ngoài, thảo nào Đằng Diệp sốc như vậy. Thật ra Đằng Diệp từng thừa nhận với cô bản thân rất có thiện cảm với anh ta, chỉ là chưa phải lúc thích hợp nói đến chuyện tình cảm, không ngờ Hàn Định Thiên lại phá hỏng giao ước, trực tiếp biến Đằng Diệp trở thành người của anh, điều này với Đằng Diệp chắc chắn sẽ là một đả kích rất lớn.Lại nghĩ Đồng Khiết Như đến giờ vẫn không rõ tung tích, tâm trạng Phong Vũ Di càng trở nên nặng nề.Vũ Thiên Minh căn bản là người rất dịu dàng, với anh cô còn tin tưởng hơn cả Phong Vũ An, không ngờ phía sau vẻ mặt hiền lành đó lại là một con sói khát máu, bây giờ Khiết Như ở đâu cô cũng không biết được, thật sự rất đau đầu.Lúc này, cửa phòng kêu lên cạch một tiếng, Diên Bảo từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy Phong Vũ Di buồn bã ngồi bên giường, trong lòng liền không thể thoải mái, thiết nghĩ cũng không nên che giấu sự thật Khiết Như đang ở nhà của anh.Đi đến, đặt tay lên vai Phong Vũ Di.- Vũ Di, đừng buồn nữa, anh đưa em đi gặp Khiết Như!***Vườn hoa Diên gia rất rộng lớn, Khiết Như đi mới một đoạn liền thấy hai chân đã mỏi nhừ, cộng thêm sức khỏe từ trước vốn không khỏe, tối qua lại dầm mưa, căn bản không thích hợp ra ngoài với nhiệt độ xuống thấp như hiện giờ, phía sau Thúc Triệt bất ngờ ho vài tiếng, chân nhỏ đột ngột cũng dừng lại.Âm thanh nhanh chóng lọt vào tai Thúc Triệt, nam nhân theo quán tính quay đầu, phỏng đoán bệnh cảm Khiết Như còn chưa được cải thiện, mặt mũi anh tuấn hết thảy nhăn nhúm lại.- Khiết Như, có phải em lại không khỏe rồi hay không?Đồng Khiết Như ôm đầu, căng thẳng nói:- Em không biết, đầu của em rất đau, cổ họng của em cũng rất đau.Nghe thấy, Diên Thúc Triệt cau mày, lập tức bước đến gần hơn với Khiết Như, dứt khoát kéo nó ôm vào lòng, mùi hương bạc hà vừa vặn làm cho đầu óc Đồng Khiết Như sáo rỗng, cho rằng người đang ôm nó là Duy Thần, tay trắng như tuyết vòng ra phía sau xiết chặt Diên Thúc Triệt, hai mắt nặng trĩu khép chặt lại.Lập tức, toàn thân Diên Thúc Triệt chấn động, mặt mũi anh đông cứng.Hồi lâu cũng biết được đó không phải nằm mộng, chính Khiết Như ôm lấy anh, liền vui vẻ mỉm cười, cúi đầu hôn lên tóc bảo bối nhỏ một cái.