Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 11: Cô Gái Chúng Ta Cùng Theo Đuổi

Phong Vũ Di rời khỏi thư viện, bước ra ngoài khuôn viên, không quên gọi điện cho Khiết Như, nói nó đến tập hợp, tuy nhiên điện thoại chỉ báo ở ngoài vùng phủ sóng.

Cô sốt ruột, lẩm nhẩm:

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy chứ?

Lúc này, Tân Khánh Huy từ trong học viện cũng chạy ra, chạy đến trước mặt Phong Vũ Di, cúi người, thở hổn hển.

Phong Vũ Di hơi sửng người, mặt mũi nhăn nhúm hệt như uống thuốc độc.

- Này, anh là ai vậy? Có ý đồ gì đây?

Tân Khánh Huy phục hồi lại tinh thần, ngẩng mặt, lo lắng hỏi một câu:

- Này, cô có thấy Khiết Như ở đâu không? Tôi tìm con bé khắp nơi rồi!

Phong Vũ Di tròn hai mắt, khóe môi cô giật giật.

- G-Gì chứ? L-Lẽ nào...

Vũ An nghe Vũ Di báo lại việc Khiết Như mất tích, lập tức cho xe đến chỗ cô, vừa đến đã mắng cô một trận.

Phong Vũ Di chua xót bày tỏ, mang hết những gì biết được nói cho Vũ An nghe, chứng minh cô hoàn toàn vô tội.

Phong Vũ An nhận ra lỗi lầm không phải thuộc về Phong Vũ Di, ngược lại mà là một người khác, liền không khỏi tức giận, quay sang liếc nhìn Tân Khánh Huy, người nào đó bị Ken dọa đen mặt.

Paul nuốt khan, giải thích:

- Nghe tao nói cái đã, tao không có làm gì Khiết Như cả, mày nhất định phải tin tao!

Phong Vũ An không nghe thấy, trực tiếp bổ nhào đến Khánh Huy, thẳng tay giáng cho anh một quả đấm.

Phong Vũ Di chứng kiến, hoảng hốt bịt chặt miệng.

***

Ở một diễn biến khác.

Khiết Như tỉnh lại phát hiện bản thân nằm trong một căn phòng, còn là ở trên giường, toàn thân ngay lập tức chấn động, ít lâu sau ý thức được ngồi dậy, đảo mắt nhìn chung quanh một lượt.

Nó không biết nơi này, nhưng nhìn mọi thứ đều cho cảm giác rất quen thuộc, nhất là mùi hương bạc hà đó, hình như nó đã từng ngửi được ở đâu rồi.

Lúc đó khi rời khỏi tầng thượng kỳ thật nó không hiểu vì sao lại ngất xỉu, sau đó liền không biết ai mang mình đến đây, trong khoảng thời gian dài đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nó căng thẳng không nghĩ được.

Vũ Thiên Minh ngồi trên ghế sofa, xoay lưng lại Khiết Như, tinh tế cảm nhận được bảo bối cũng đã tỉnh, vui vẻ cười một tiếng.

- Em tỉnh rồi sao?

Tiêu Khiết Như giật mình, quay lại nhìn thấy bóng lưng Vũ Thiên Minh, gương mặt không giấu được hoảng hốt.

- Anh... Anh là ai vậy? Vì sao lại mang tôi đến đây?

Vũ Thiên Minh tuy có chút đau lòng, nhưng không vội trách nó, cá nhân anh biết rất rõ nhiều năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thời gian dài thống khổ lúc trước, ngay cả anh, nó không nhận ra được cũng phải.

Nam nhân hít sâu một cái, cũng không vội đáp lại, tùy ý hỏi Khiết Như.

- Em thật sự muốn biết anh là ai thật sao? Em không hối hận chứ?

Khiết Như không suy nghĩ, gật đầu:

- Phải, anh rốt cuộc là ai? Muốn gì ở tôi chứ?

Vũ Thiên Minh bất động thanh sắc, trả lời:

- Anh muốn em!

Lời vừa dứt, Vũ Thiên Minh cũng đứng dậy, xoay người, đi qua giường.

Khiết Như nhận ra là người con trai nó gặp ở vườn hoa, mặt mũi liền phức tạp, trong lúc đó Thiên Minh cũng đã ngồi xuống giường, vươn tay, đặt lên má Khiết Như, cái chạm tay tức khắc làm nó giật bắn người, khẩn trương nhìn Thiên Minh.

- Anh... rốt cuộc là ai chứ?

- Em nói xem, anh rốt cuộc là ai?

- Tôi... Tôi không biết!

Vũ Thiên Minh chua xót ừ một tiếng, cuối cùng, ghé sát tai Khiết Như, hơi thở kéo theo chút nặng nề.

- Vũ Thiên Minh, em đã nghe qua cái tên này chưa?

Nghe đến đây, nó không khỏi kinh hô:

- Vũ... Thiên Minh sao?

- Không sai, là anh, anh là Vũ Thiên Minh, là anh trai của Vũ Khiết Như em.

Vũ Thiên Minh khẳng định, hai tay đồng thời cũng ôm lấy Khiết Như, kéo nó vào trong lòng, cúi đầu, đặt lên tóc nó một nụ hôn, tinh tế cảm nhận da thịt mềm mại từ thiếu nữ.

So với cô bé nhỏ nhắn năm đó, Khiết Như của anh rốt cuộc cũng đã trưởng thành rồi, lần này anh tuyệt đối không để nó chạy khỏi anh nửa bước.

Khiết Như bị Thiên Minh ôm chặt, căn bản không thể đẩy anh ra, theo quán tính cựa quậy.

- Thả em ra, anh nhận nhầm người rồi, em không phải Vũ Khiết Như.

- Anh biết, anh thừa biết em là Tiêu Khiết Như, em gái của Tiêu Nhiên, người cướp em đi khỏi tay anh có đúng không?

- Không...

- Khiết Như, tại sao lại như vậy? Tại sao phải rời xa bọn anh? Em có biết anh và Duy Thần lúc đó rất đau lòng hay không? Anh và anh ấy rất tuyệt vọng hay không?

Khiết Như nghe Thiên Minh nhắc đến Hạo Duy Thần, khẩn trương càng muốn thoát khỏi anh, da thịt cả hai vì vậy cũng không ngừng va chạm.

Vũ Thiên Minh cảm nhận được Khiết Như muốn làm gì, không cho bảo bối có cơ hội, càng xiết chặt Khiết Như hơn.

- Anh không cho phép em rời khỏi, em kích động khi nghe đến tên của anh ấy hay sao? Khiết Như, em thừa nhận mình là cô bé năm đó rồi phải không?

Tiêu Khiết Như lắc đầu, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước.

- Thả em ra, anh mau thả em ra, em ghét anh, em ghét hết các người, em ghét hết các người!

Nó hét, Vũ Thiên Minh không đành lòng, chua xót ừ một tiếng, cuối cùng, dứt khoát buông Tiêu Khiết Như ra.

Khiết Như thoát khỏi Vũ hiên Minh, liền tung chăn, bước xước giường, chạy ra cửa.

Vũ Khải Nguyên đứng chờ ở bên ngoài, vừa vặn nhìn thấy Khiết Như từ bên trong bước ra, theo quán tính đi lại, lập tức, Khiết Như đanh mặt lùi về sau.

Lúc này, từ phía sau, một cánh tay rắn chắc cũng nhanh phủ qua người Tiêu Khiết Như, kéo nó đem vào lòng.

Vũ Thiên Minh tị cằm lên vai nhỏ xinh đẹp, dịu dàng đặt lên cổ nó một nụ hôn, Khiết Như sợ hãi khép chặt mắt, biểu cảm trên gương mặt xấu hổ.

- Đừng mà!

Đối diện, Vũ Khải Nguyên cũng đến gần, cúi đầu nhìn Khiết Như, vươn tay, sờ vào khuôn mặt trắng như tuyết.

- Khiết Như, mừng vì em vẫn còn sống, anh thật sự rất hối hận, rất nhớ em!

Tiêu Khiết Như mở mắt, bắt gặp Vũ Khải Nguyên tùy tiện động chạm vào mặt mình, không cam tâm cựa quậy, càng muốn thoát khỏi Thiên Minh càng xiết chặt nó hơn.

Bực quá, nó chửi thề:

- Hỗn đản!

Vũ Khải Nguyên không nói, chỉ mỉm cười, cúi đầu, hôn lên chóp mũi nó.

Cuối cùng, ghé sát tai Khiết Như, nói một câu:

- Khiết Như, anh yêu em!