Khách sạn B, phòng 1542.
Vũ Thiên Minh trong phòng nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức đặt ly rượu đang uống dở lên bàn, đứng dậy, đi mở cửa.
- Là cậu sao? Đến đây có chuyện gì?
Đối phương giương mắt nhìn Thiên Minh, hơi thở anh nặng nề.
- Anh hai, không mời em vào trong được hay sao?
Nghe thấy, Vũ Thiên Minh cười khẩy:
- Không thành vấn đề!
Dứt lời, Vũ Thiên Minh chủ động mở rộng cửa, xoay người bỏ lại sofa ngồi.
Vũ Khải Nguyên bước vào phòng, quét mắt nhìn một lượt chung quanh, đột nhiên dừng lại trước sofa.
Không khỏi hạ lông mày.
Là rượu, trên bàn còn có rất nhiều rượu, đều là loại rất mạnh, lẽ nào Vũ Thiên Minh tối qua đều uống mấy thứ chết người này? Anh ấy thật sự từ bỏ nhà họ Vũ rồi sao?
- Không biết Vũ thiếu gia đến đây có chuyện gì? Tôi giúp gì được cho cậu?
Vũ Thiên Minh ném đôi mắt xám khói về phía Vũ Khải Nguyên, buông ra lời lẽ xa lạ này, tựa hồ vạch rõ ranh giới giữa anh và Vũ gia, khẳng định Vũ Thiên Minh và họ đã phủi sạch quan hệ!
Vũ Khải Nguyên nghe thấy không phù hợp, anh lắc đầu, đi đến đối mặt Vũ Thiên Minh, đồng tử anh đỏ rực.
- Vũ Thiên Minh, tại sao chúng ta lại trở nên như vậy? Có thật là em đáng ghét như vậy không?
Vũ Thiên Minh không thay đổi sắc mặt, thẳng thắn, đáp:
- Cậu không hề đáng ghét, chỉ là quá vô ưu, quá kiêu ngạo mà thôi!
Lập tức, Vũ Khải Nguyên gật đầu:
- Không sai, em không phủ nhận, cho nên từ khi hiểu chuyện em đã rất cố gắng, rất muốn ba mẹ có cái nhìn khác về em, rốt cuộc em cũng đã làm được. Nhưng mà Vũ Thiên Minh anh có biết không? Cho dù em có cố gắng thế nào đi chăng nữa, trong mắt của ba mẹ, em vẫn không bằng anh, anh trong lòng bọn họ thật sự rất quan trọng. Vậy nên anh hai, anđốiừng vì tức giận nhất thời mà phá hỏng sự kỳ vọng trong lòng họ được không?
Vũ Thiên Minh diện vô biểu tình, ánh mắt lạnh lùng tựa hồ nhấn chìm cả vũ trụ, trực tiếp dồn đến Vũ Khải Nguyên.
Cuối cùng, Vũ Thiên Minh đứng dậy, rời khỏi sofa, đi đến đối mặt Nike.
Vũ Thiên Minh đanh thép:
- Tôi không tức giận, chỉ là cần bình tĩnh để suy nghĩ mọi chuyện. Vũ thiếu gia, cậu có phải suy nghĩ quá nhiều rồi hay không? Dù sao cậu mới là con ruột của bọn họ, cho dù trong mắt họ cậu không sánh bằng tôi, địa vị của cậu vẫn không hề thay đổi, cậu đến đây nói những lời dễ nghe này với tôi, lẽ nào thật sự muốn tôi trở về nhà họ Vũ?
Mặc dù Vũ Khải Nguyên thừa biết đó vốn không phải lời thật lòng, tuy nhiên lại cảm thấy sát thương đến cực độ!
Nhất là ánh mắt thâm độc đó, không giống Vũ Thiên Minh mà anh từng quen biết!
Vũ Khải Nguyên tuy chua xót, nhưng không quá phơi bày, chân thành, nói:
- Vũ Thiên Minh, em biết trong lòng anh có rất nhiều uẩn khúc, em cũng không muốn chèn ép anh, ép anh ngay bây giờ quay lại nhà họ Vũ. Nhưng mà em chỉ muốn nói với anh, ba mẹ và cả em, mọi người đều rất mong gia đình chúng ta có thể giống như trước, mong anh sẽ suy nghĩ đến vấn đề em nói ngày hôm nay. Còn nữa, uống nhiều rượu sẽ không tốt cho sức khỏe, em không muốn anh vì buồn bã mà tổn hại chính mình, em đi trước.
Nói xong, Vũ Khải Nguyên bỏ đi, được vài bước, anh liền dừng, đầu hơi ngoảnh lại sau.
- Vũ Thiên Minh, em thật sự muốn cùng anh theo đuổi lại Khiết Như. Mặc dù em không muốn đem con bé chia sẻ cho người khác, không muốn xem con bé như món đồ để chúng ta đùn đẩy cho nhau. Nhưng mà em biết anh và em đều rất yêu Khiết Như, không thể như vậy mà từ bỏ con bé, vậy nên em đã suy nghĩ rất kỹ rồi, em mong anh cũng sẽ không phản đối, gặp anh sau.