- Lâu rồi không cùng nhau tán ngẫu, không biết em có sẵn lòng không?
Đêm nay trăng rất sáng, khung cảnh lại hữu tình, rất thích hợp thưởng trăng, Diên Dục Luân hiếm khi cùng Thúc Triệt trò chuyện, vừa rồi bước vào phòng, trùng hợp nhìn thấy em trai ở ban công, ánh trăng rọi thẳng vào khuôn mặt hoàn hảo, biểu lộ rõ u buồn, không kiềm được lên tiếng.
Diên Thúc Triệt thu vội nét mặt bi thiết về, hơi ngoảnh đầu lại sau, anh lạnh nhạt xua đuổi:
- Ở đây không hoan nghênh anh đâu, phiền anh mau về cho!
Lập tức, Diên Dục Luân phì cười, nụ cười tựa hồ một con dao, xuyên qua cơ thể Diên Thúc Triệt!
Trong lúc Diên Thúc Triệt còn chưa biết phải xử lý thế nào, Diên Dục Luân đã thong thả đi đến đứng bên cạnh em trai, hai tay di chuyển vào túi quần, ngước nhìn ánh trăng sáng rực trên bầu trời.
Âm thanh phát ra từ cổ họng Diên Dục Luân nặng nề.
- Thúc Triệt, anh biết như vậy là bất công với em, nhưng mà anh chỉ có thể nói xin lỗi. Nếu như buộc anh bây giờ như lúc đó lựa chọn một lần nữa, anh vẫn sẽ lựa chọn trả con bé về cho nhà họ Hạo. Bởi vì chỉ có khi Đồng Khiết Như rời xa em, rời khỏi sự chú ý của em, anh mới tin chắc em sẽ được an toàn. Cho dù em có không thể chấp nhận cách làm này của anh, anh cũng không hối hận.
Nghe thấy, Diên Thúc Triệt cười khẩy, đồng tử đỏ rực hướng thẳng về phía Diên Dục Luân, buông ra lời lạnh lẽo cực hạn.
- Cho nên, thay vì chờ em hạ quyết tâm sẽ buông tay Khiết Như, anh lại chọn cách âm thầm ép buộc Khiết Như bỏ đi sao? Diên Dục Luân, tại sao anh có thể làm như vậy với em? Anh có biết bây giờ trong lòng của em rất đau không? Rất oán hận anh không?
Diên Thúc Triệt dù sao cũng chỉ là thất tình, loại cảm xúc dành cho Đồng Khiết Như căn bản chỉ vừa mới chớm nở, co nở, ắt có tàn, vốn dĩ sẽ nhanh chóng tan biến.
Đồng Khiết Như khiến Vũ gia và Hạo gia bát nháo, anh thật sự không dám nghĩ ngày tháng sau này Thúc Triệt sẽ không bị tổn thương, so với đau lâu dài, chi bằng chọn cách đau ngắn hạn, ít ra em trai của anh vẫn còn giữ được mạng.
Cho dù Diên Thúc Triệt coi anh là người xấu, cả đời này không tha thứ cho anh, anh cũng không thu lại những gì mình đã nói.
Diên Dục Luân hít thở sâu vài cái, hồi lâu nam nhân cũng quay đầu, thẳng thắn đối mặt Diên Thúc Triệt, đáy mắt xen vài tia phức tạp.
- Diên Thúc Triệt, có thật Đồng Khiết Như với em đặc biệt như vậy không? Tại sao người em thích không phải là người khác, mà phải là con bé đó kia chứ? Em có biết con bé là người mà em không nên theo đuổi kiếp này không? Tình cảm của bọn họ quá phức tạp, em có thể chấp nhận, nhưng anh thì không thể.
Bởi vì cá tính Diên Dục Luân quá mạnh, lòng tự tôn lại cao, nữ nhân của Diên gia không rõ ràng lại là điều tối kỵ!
Diên Thúc Triệt không phải người không biết nhận thức, lý lẽ này anh từ sớm đã thuộc lòng.
Chỉ là, riêng với một mình Đồng Khiết Như, anh căn bản không thể buông tay được!
Bình tĩnh một lúc, Diên Thúc Triệt trả lời:
- Diên Dục Luân, bởi vì đó là em, người đang đau lòng hôm nay không phải anh, cho nên anh mới có thể thông suốt nhìn bằng đôi mắt vô ưu đó. Em hiểu bản thân em đang làm gì, em biết rõ người em cần là ai, con đường này là em lựa chọn, cho dù là em bị bỏ lại, em cũng không hối hận. Diên Dục Luân, anh có thể nào đứng ở lập trường của em mà suy nghĩ cho em một lần được hay không?
- Không thể nào!
Diên Dục Luân thẳng thắn.
Lập tức, Diên Thúc Triệt cười khẩy, suy sụp lùi lại sau một bước, cả người tựa hồ như không thể đứng vững.
Ngay cả ánh mắt dành cho Diên Dục Luân cũng trở nên thống khiết.
Diên Thúc Triệt chua xót, mang theo phẫn nộ dồn hết vào câu nói.
- Diên Dục Luân, anh thật sự rất máu lạnh, thảo nào đến giờ anh vẫn chỉ một mình, bởi vì anh thật sự không biết thế nào là yêu thương một người, anh vĩnh viễn cũng không biết thứ tình cảm mà anh bình thường cho là ngu ngốc đó, nó rốt cuộc mãnh liệt như thế nào. Diên Dục Luân, rồi đến một ngày nào đó khi anh nhận ra bản thân anh phải lòng một người, nhưng người thân của anh lại ngăn cản anh đến gần cô ấy, em xem xem, anh lúc đó có còn đủ bình tĩnh nữa hay không.
Nói xong, Diên Thúc Triệt xoay người, rời đi trước mặt Diên Dục Luân, câu nói vừa rồi làm cho toàn thân Diên Dục Luân chấn động, nội tạng như bị ai đó mang ra lần lượt cắt từng khúc.
Diên Dục Luân hơi cúi đầu, đồng tử anh đỏ rực, hằn lên tia máu rất rõ ràng.
28 năm qua anh đều sống chết vì công việc, Diên Thúc Triệt cũng không hề khác anh, ngoài công việc thằng bé chưa từng suy nghĩ đến tình cảm.
Từ lần đầu tiên gặp gỡ Đồng Khiết Như, Diên Thúc Triệt căn bản đã rung động, anh khi đó còn luôn miệng tác thành, rõ ràng có ý muốn từ chỗ Đằng Diệp thăm dò Đồng Khiết Như, không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Diên Thúc Triệt có ngày hôm nay cũng là do anh hại, anh dựa vào cái gì ép Thúc Triệt từ bỏ Đồng Khiết Như?
***
- Không! Tại sao lại như vậy?
- Khiết Như, có chuyện gì?
Phong Vũ Di vừa nghe thấy tiếng hét phát ra từ phòng Đồng Khiết Như, theo phản xạ đẩy cửa, chạy ùa vào, gương mặt cô tái nhợt.
Khiết Như ngồi trên giường, nhìn thấy người đến là Vũ Di, khóc không ra nước mắt.
- Vũ Di, đồng hồ của tao mất rồi, tao biết nói sao với anh Ken bây giờ?
Biết không phải chuyện xấu, Phong Vũ Di thở phào, cô an tâm đi qua giường, ngồi xuống nhéo má Đồng Khiết Như một cái.
- Khờ quá, mất rồi thì mua lại cái khác là được, anh hai chắc chắn sẽ không trách mày đâu.
Đồng Khiết Như tròn mắt:
- Có thật không?
Phong Vũ Di gật đầu:
- Tất nhiên rồi, nếu như anh ấy dám trách mày, tao lúc đó sẽ không tha cho anh ấy.
Đồng Khiết Như phì cười.
- Như vậy thì tao an tâm rồi. Mà nè Vũ Di, một chút chúng ta đến chỗ mình anh Huy Bảo được không? Tao muốn ăn bánh gato, rủ thêm Đằng Diệp đi nữa nha?
- Đồng ý!
Phong Vũ Di tán đồng, tiếng cười giòn giã nhanh chóng truyền đến tai Thy Nhật.
Qua khe cửa từ bên ngoài nhìn vào toàn cảnh ở trong phòng, song nhìn lại đồng hồ đang cầm ở trên tay, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
“Nha đầu ngốc, mọi chuyện chỉ là mới bắt đầu thôi.”