Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 14: Người Cầm Ô

Buổi tối Khiết Như không về nhà, thời tiết bên ngoài hiện tại cũng đang vào mùa mưa, dự báo sắp tới sẽ có bão, Phong Vũ An lo lắng đứng ngoài khuôn viên gọi điện thoại cho nó, tuy nhiên điện thoại Khiết Như không thể liên lạc được.

Anh căng thẳng lẩm bẩm:

- Con bé này, rốt cuộc em đang ở đâu vậy? Mau nghe điện thoại cho anh có nghe không?

Phong Vũ Di từ trong nhà bước ra, tiện thể cầm theo ô, đi đến bên cạnh Phong Vũ An.

- Anh 2, hay chúng ta đi tìm nó đi, trời sắp mưa rồi kìa, nó lại không mang theo ô nữa, như vậy sẽ rất nguy hiểm đó!

Phong Vũ An tắt điện thoại, quay đầu nhìn Vũ Di, bất giác gật nhẹ đầu.

***

Hạo Duy Thần từ quán bar trở về, toàn thân đều nồng nặc mùi rượu, hơn nữa còn bước thấp bước cao, Tân Khánh Huy trông thấy liền không khỏi chua xót.

Lẽ ra anh còn có việc cần thương lượng với Shyz, không ngờ bây giờ lại bất đắc dĩ nhìn thấy bộ dạng này, coi ra không thể thuận lợi để nói chuyện.

Tân Khánh Huy sợ Shyz như vậy sẽ có chuyện, liền đứng dậy, đi đến đỡ lấy Hạo Duy Thần, dìu anh vào phòng khách, vừa đi vừa càm ràm:

- Chú, chú làm sao vậy? Sao lại ra nông nỗi này chứ? Có chuyện gì không thể nói rõ là được sao?

Hạo Duy Thần lắc đầu, giọng nam nhân chua chát:

- Không sao, chỉ là tuyệt vọng một chút thôi!

Tân Khánh Huy không hiểu, anh cau mày:

- Ý của chú là gì hả? Tuyệt vọng cái gì chứ? Chú có vợ đẹp con ngoan, chú còn không thể hài lòng sao?

Nghe đến đây, Hạo Duy Thần bừng tỉnh, dứt khoát đẩy Tân Khánh Huy ra, đồng thời chỉ tay về phía mình, bi thiết cười khanh khách.

- Nhưng đó không phải là vợ con của chú, cô ta không phải, vĩnh viễn cũng không phải, chú không bao giờ thừa nhận!

Từ lúc anh trở về Hạo Duy Thần nếu không phải trầm tính cũng là tìm đến rượu, anh có hỏi vì sao chú ấy không được vui, câu trả lời chắc chắn chỉ là cái xoay người, cứ như vậy cho đến ngày hôm nay, Hạo Duy Thần chưa bao giờ nói với anh bí mật trong lòng của chú ấy, chưa từng nói rốt cuộc chú ấy suy nghĩ gì.

Đột nhiên kích động nói như vậy, anh căn bản không hiểu được.

Đình Đình nhận ra là giọng của Duy Thần, theo quán tính đi xuống dưới đại sảnh, không khỏi kinh hô chạy đến đỡ lấy anh.

- Anh say rồi, để em đưa anh lên phòng nha!

Hạo Duy Thần vẫn còn biết mình đang làm gì, khi Đình Đình vừa chạm vào, anh liền dứt khoát gạt tay của cô ra, lùi lại sau một bước.

- Đừng chạm vào tôi, chúng ta diễn kịch như vậy là đủ rồi, đã đến lúc kết thúc, Trúc Thi cũng nên có một người cha thật sự, cô, đi được rồi.

Dứt lời, Hạo Duy Thần loạng choạng bước lên phòng, Tân Khánh Huy sau đó cũng nhanh chóng bước theo anh, sợ Hạo Duy Thần như vậy sẽ xảy ra bất trắc.

Đình Đình hồi lâu cũng quay đầu, nhìn theo bóng lưng Hạo Duy Thần, hơi thở trở nên nặng nề hẳn.

- Duy Thần, xin lỗi anh!

***

Cả buổi tối Khiết Như đều dầm mưa, mãi đến khi có người tốt bụng mang áo và ô trao cho nó, Khiết Như mới không còn thấy lạnh, tuy nhiên người đó rất kỳ lạ, không hề tiết lộ bất kỳ thông tin gì, ngoại trừ nốt ruồi dưới mắt của anh ta, cho nó một cảm giác rất quen thuộc.

Khiết Như cũng vì điều này mãi suy nghĩ, cả người trốn trong chăn, không ngủ được liền lăn qua lăn lại trên giường lớn.

Phong Vũ An hiếu kỳ, không tin đó trùng hợp, chạy đến tìm Khiết Như.

Cửa không khóa, Ken đẩy cửa, đi vào, đi qua giường, ngồi xuống.

Khiết Như cảm nhận được sức nặng, ngồi dậy, đối mặt Phong Vũ An.

- Anh Ken, sao anh lại đến đây?

Phong Vũ An nghe vậy liền mỉm cười, vòng tay ôm lấy Tiêu Khiết Như, dịu dàng hỏi nhỏ nó một câu:

- Khiết Như, có còn lạnh không?

Khiết Như ngây ngô, đáp:

- Không lạnh nữa!

- Vậy là được rồi, hôm nay anh ngủ ở đây có được không? Anh sẽ sưởi ấm cho em.

Khiết Như lấy làm căng thẳng, từ chối:

- Như vậy không được đâu a, anh mau về phòng của anh đi, em ổn mà!

Bị từ chối, Phong Vũ An đau lòng, anh càng xiết chặt Khiết Như hơn, giọng chua chát.

- Lẽ nào là vì người đã mang ô cho em sao? Còn áo khoác đó nữa, hắn ta rốt cuộc là ai chứ?

Khiết Như hơi sửng người, đột nhiên nhớ đến cái ôm lúc đó với đối phương, sống lưng truyền đến một cảm giác ớn lạnh, theo phản xạ cựa quậy.

- Em không biết, anh Ken mau thả em ra đi!

Phong Vũ An lần nữa bị từ chối, trái tim như vỡ ra, quyết không buông Khiết Như.

- Anh không buông, anh không buông, anh vĩnh viễn không buông!

Phong Vũ Di từ bên ngoài đi vào, nhắm một mắt, mở một mắt.

Cô bất mãn lên tiếng:

- Anh hai, anh mặt dày quá đấy!