Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 21: Bên Cạnh Ác Ma

Hạo Thy Nhật buổi tối bận việc trong thư phòng, Khiết Như tạm thời ở lại phòng của anh, bên ngoài canh gác khá lơi lỏng, cửa phòng cũng không khóa, thuận tiện việc bỏ trốn, nó có ý định rời khỏi nhưng có chút do dự.

Không phải Hạo Thy Nhật không có nói, nếu nó rời khỏi, đừng hòng anh để Tiêu Nhiên yên, hơn nữa về việc tìm lại gia đình của nó, anh cũng sẽ không xen vào, một mực buộc nó phải thỏa thuận.

Lôi điện thoại gọi cho Tiêu Nhiên, thoáng lại tắt máy đi, quay lại ngồi vào giường.

Không nuốt nổi ấm ức:

- Không được, mình nhất định phải tìm cách rời khỏi đây, nhất định phải về với Tiêu Nhiên, mình muốn biết tại sao anh ấy lại bán đứng mình.

Khiết Như đứng dậy, đi ra cửa, bước xuống dưới đại sảnh.

Hạo Thy Nhật đúng lúc ngồi ở đại sảnh xem tài liệu, vừa hay nhìn thấy Tiêu Khiết Như, giương nụ cười tuyệt mỹ.

Anh tùy ý giao lại tài liệu cho Thiên Hạo, đứng dậy, đi đến đứng trước mặt Khiết Như, hai tay đút vào trong túi quần.

Khiết Như bị bắt gặp, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.

- Nha đầu ngốc, khuya như vậy rồi còn muốn bỏ trốn sao? Muốn trở về với Hạo Duy Thần của em à? Hay là Vũ Thiên Minh đây? Tiêu Nhiên chẳng hạn?

Khiết Như không trả lời, tức giận xoay người đi lên lầu.

Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc nói với theo.

- Đừng nói tôi không cảnh cáo em, nếu như em còn dám cãi lời tôi bỏ trốn, tôi không ngại đánh gãy chân em đâu.

Khiết Như dừng lại, xiết chặt hai nắm tay, hơi ngoảnh đầu nhìn anh.

- Vô sỉ, chắc chắn anh sẽ không có kết quả tốt.

Hạo Thy Nhật vui vẻ cười một tiếng.

- Nha đầu ngốc, em còn nói nữa, tôi nhất định sẽ ở trước mặt Thiên Hạo lấp đầy miệng của em, nếu như em không tin, chúng ta có thể thử.

Tiêu Khiết Như nghe thấy hừ vài tiếng, uất ức đi một mạch lên lầu.

Hạo Thy Nhật thu bộ mặt giễu cợt về, quay lại nhìn Thiên Hạo, lúc này, Nhan Thiên Hạo cũng đi đến, hơi thở anh nặng nề.

- Hạo tổng, khi nào anh mới nói với con bé, con bé kỳ thật là mang họ Đồng đây? Nói với con bé, ba con bé... không còn nữa?

Hạo Thy Nhật lắc đầu:

- Không, nếu như tôi nói với con bé, chắc chắn nó sẽ không chấp nhận được sự thật. Chưa kể nếu như con bé biết được chúng tôi khi đó hại nó ra nông nỗi như bây giờ, con bé nhất định sẽ tìm cách rời xa tôi, cậu hiểu điều này mà phải không?

Nhan Thiên Hạo không khỏi trầm mặc.

- Nhưng mà, ký ức con người không dễ dàng như vậy mà lưu mờ, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, một ngày nào đó Khiết Như nhớ ra, không phải lúc đó người đau khổ sẽ là anh hay sao?

Nam tử chắc nịch ừ một tiếng.

- Không sai, vì vậy trước khi Khiết Như nhớ ra, tôi nhất định phải sắp xếp mọi thứ, tôi muốn Khiết Như bên cạnh tôi, bằng mọi giá tôi phải có được nha đầu đó.

Nhan Thiên Hạo không phản đối, gật đầu.

***

Tại cửa hàng Phong Vũ Di.

- Sao chứ? Khiết Như đang bên cạnh Korean? Điều đó sao có thể?

Phong Vũ Di toàn thân chấn động, hét lớn trong điện thoại, vừa vặn để Đằng Diệp nghe được, hai mắt cô nàng mở to ra hết cỡ.

Trước đó cô từng nghe nói Khiết Như bỏ đi là bởi vì Korean, không ngờ sau hai tháng lại nằm trong tay hắn, điều này tuy có chút nghịch lý nhưng không thể phủ nhận.

Vũ Di tắt điện thoại, nhanh bỏ vào balô, đeo lên vai, khẩn trương nhìn Đằng Diệp.

- Mau lên, chúng ta đi gặp Khiết Như, tao muốn xem nó có an toàn hay không, tên mặt lạnh đó nhất định sẽ làm hại Khiết Như mất.

Đằng Diệp đứng dậy, vẻ mặt xinh xắn nhăn nhúm lại.

- Nhưng mà Korean rất thích Khiết Như, hơn nữa anh ta là toàn tâm toàn ý, khi gặp anh ta, mày đừng manh động có được không? Chưa kể bây giờ cũng tối rồi, đến đó liệu có tốt không?

Phong Vũ Di cố chấp:

- Mặc kệ, cần tao sẽ đánh với anh ta một trận, tao không cho ai ức hiếp Angel đâu.

Đằng Diệp thở một hơi.

- Được rồi, tao đi với mày.

Phong Vũ Di gật đầu:

- Mau lên.

***

Mạnh Yên chuẩn bị nước nóng sẵn cho nó, khi đi ra, không quên nói Khiết Như một tiếng.

- Tiêu tiểu thư, nước nóng tôi chuẩn bị xong rồi, cô có thể vào tắm rồi nghỉ ngơi.

Khiết Như ngồi trên giường, ôm gối, nghi hoặc, hỏi:

- Tôi chọn phòng khác có được không? Phòng này không tiện lắm đâu chị.

Mạnh Yên chu đáo, lại nói:

- Tiêu tiểu thư đừng lo, Hạo tổng chắc là không làm gì vượt quá giới hạn của mình đâu. Hơn nữa cô vẫn là trẻ con, cậu ấy nhất định sẽ biết tiết chế mà.

Tiêu Khiết Như chu môi:

- Nhưng mà...

- Mạnh Yên, chị ra ngoài được rồi, việc còn lại để tôi giúp con bé.

Hạo Thy Nhật từ bên ngoài bước vào, tùy ý nói một câu, nhắc khéo Mạnh Yên mau ra ngoài. Mạnh Yên cũng hiểu được điều này, vui vẻ gật nhẹ đầu, nhanh rời khỏi phòng anh.

Hạo Thy Nhật khóa cửa, đi qua giường, Khiết Như đanh mặt ôm chặt gối.

- Nè, tôi muốn đổi phòng, anh biến đi được không?

Nam nhân dừng lại, ngồi xuống, chiếu cố nhìn Khiết Như.

- Nha đầu ngốc, chúng ta nên tập làm quen ngủ cùng phòng trước là vừa, không khéo sau này em trở thành bà Hạo lại không quen.

Nó liếc anh.

- Liếc tôi hái ra vàng sao? Tôi nói em biết, kiếp này của tôi nếu như không cưới em, tôi không cưới người khác đâu.

Nó bĩu môi.

- Anh lấy ai thì liên quan gì đến tôi, hơn nữa tôi muốn đi tắm, anh mau biến ra ngoài đi.

Hạo Thy Nhật cười cười, vươn tay, đặt lên tóc Khiết Như, dứt khoát xoa đầu tiểu bảo bối một cái.

- Trẻ con cần phải được tắm rửa sạch sẽ, tôi hôm nay chịu thiệt giúp em vậy.