Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 24: Tâm Can Bảo Bối Của Tổng Tài

Buổi sáng nó cùng Hạo Thy Nhật ra ngoài, trong nhà còn lại người hầu và Mạn Nam, Tôn Mạn Nam chịu trách nhiệm giám sát, lúc nãy cũng nhận được điện thoại từ Duy Thần, anh nói tí nữa sẽ có mặt ở đây, có chuyện muốn nhờ Tôn Mạn Nam giúp đỡ.

Tôn Mạn Nam đi xuống đại sảnh, vừa vặn nhìn thấy Hạo Duy Thần cùng với Tân Khánh Huy, lại còn thong dong mang hành lý đến đây, chê đây chưa đủ phiền, sắc mặt không được mấy thoải mái.

Đi đến, cau mày một lượt.

- Cậu, sao cậu lại đến đây?

Hạo Duy Thần đứng dậy, vươn tay, xoa đầu Tôn Mạn Nam một cái.

- Cháu ngoan, còn không phải là vì Khiết Như của cậu sao.

Lập tức, Tôn Mạn Nam gạt tay Duy Thần ra, bất mãn, đáp:

- Lại là nha đầu đó, cậu có biết vì con bé, cháu suýt nữa bị anh họ tống về Tôn gia không?

Tân Khánh Huy cũng đứng dậy, xen vào:

- Do em quá nhạy cảm mà thôi, Khiết Như căn bản rất ngoan, bây giờ em chê con bé chuyên gây chuyện, em không sợ anh cho em một trận sao?

Tôn Mạn Nam hừ lạnh.

- Còn anh nữa, tại sao có nhà không ở lại dọn đến đây chứ? Còn nói cái gì Khiết Như thân mật như vậy, các người rốt cuộc đang giở trò gì đây?

Hạo Duy Thần cười cười.

- Bạn nhỏ không hiểu chuyện người lớn, cháu còn không mau mang hành lý lên phòng, sắp xếp phòng cho cậu, đứng ở đây nhiều lời có tác dụng gì chứ.

Tân Khánh Huy cũng nói:

- Không sai, bạn nhỏ họ Tôn ngoan, nếu em làm tốt sẽ có thưởng.

Tôn Mạn Nam “...” anh chính là Tôn thiếu gia, bây giờ lại ở đây chịu trách nhiệm sắp xếp, mang hành lý lên phòng, bọn họ rốt cuộc xem anh là cái gì?

***

Hạo Thy Nhật sợ Khiết Như một mình sẽ buồn chán, cộng thêm ở nhà còn có Tôn Mạn Nam, hai đứa trẻ này nếu như ở cạnh nhau chắc chắn sẽ gây chuyện, cách tốt nhất là tách bọn nhỏ ra càng xa càng tốt, sáng sớm dẫn bảo bối đến công ty, đi cùng còn có Nhan Thiên Hạo.

Phòng làm việc của anh nằm ở tầng 38, từ đây có thể quan sát rõ xung quanh, phòng ốc lại vô cùng thoải, sofa cũng rất rộng, rất giống với phòng làm việc của Tiêu Nhiên, bình thường công việc công ty nó cũng không hiểu gì, thi thoảng rảnh rỗi mới chạy đến tìm anh, đột nhiên nghĩ lại liền nhớ khoảng thời gian vui vẻ còn ở Pháp.

Trong khi Hạo Thy Nhật cùng Thiên Hạo thảo luận công việc, Khiết Như ngồi ở sofa lôi điện thoại ra chụp hình, xong, post ảnh lên weibo.

Được một lúc, thấy buồn chán, đứng dậy, đeo balô lên vai, đi đến bàn làm việc Thy Nhật.

- Tôi muốn về nhà.

Hạo Thy Nhật không khỏi hạ lông mày, ngẩng lên nhìn Khiết Như.

- Thấy chán sao?

Nó gật đầu.

- Tôi muốn đi tìm Vũ Di, tôi có địa chỉ, sẽ không đi lạc đâu.

Nhan Thiên Hạo nhìn tổng tài sắc mặt u ám, cười cười.

Nhanh nhưng cắt, ánh mắt giết người ném về phía Nhan Thiên Hạo.

- Nha đầu chống đối tôi đã đành, cậu cũng muốn chống đối tôi hay sao?

Nhan Thiên Hạo chính là quá oan ức, ủy khuất, xua tay.

- Tổng tài, bản thân tôi chỉ thấy hai người cần phải nói chuyện, đúng lúc tôi nghĩ tôi cũng nên ra ngoài, anh nói có đúng không?

Hạo Thy Nhật diện vô biểu tình.

- Tốt, cậu có thể đi.

Nhan Thiên Hạo vui vẻ cười một tiếng, cuối cùng, rời khỏi phòng tổng tài.

Hạo Thy Nhật quay lại nhìn Khiết Như, tùy ý ngoắc bảo bối.

- Khiết Như, lại đây, chúng ta nói chuyện một lúc.

Tiêu Khiết Như nhận thức có vấn đề, không thỏa thuận:

- Không cần, như thế nói chuyện là được rồi.

Nam tử nén giận, miễn cưỡng ừ một tiếng, thanh âm bật ra vô cùng chua chát.

- Được. Nha đầu, em nói xem, tại sao lại muốn đi tìm Phong Vũ Di?

- Vũ Di là bạn tôi, tại sao tôi không được tìm chứ?

- Không sai, tiếp tục, vậy còn đồng hồ trên tay em, nó là của ai tặng?

Khiết Như nhìn xuống tay đang đeo đồng hồ, chột dạ che nhanh lại, ngẩng lên nhìn Thy Nhật.

- Liên quan gì đến anh, anh đâu phải ba tôi, anh không có quyền quản lý tôi.

Hạo Thy Nhật ngồi ngã ra sau ghế, sắc mặt lạnh như băng.

- Đó là đồng hồ dành cho tình nhân, đúng lúc Phong Vũ An cũng có một cái giống tương tự. Tiêu Khiết Như, đừng nói tôi không nhắc nhở em, bên cạnh tôi, em không được mang đồ người con trai khác tặng.

Nó hừ lạnh.

- Hạo Thy Nhật, anh cưỡng từ đoạt lý vừa thôi, nếu như anh còn tiếp tục vô lý như vậy, sau này anh nhất định sẽ không cưới được vợ.

Hạo Thy Nhật cười cười.

- Bảo bối, em còn nói nữa, có tin tôi như tối hôm qua ở đây nhìn thấy hết thảy của em không?

Tiêu Khiết Như thẹn quá hóa giận.

- Đồ bỉ ổi, tôi ghét anh!

Nói xong, xoay người, chạy đi.

Hạo Thy Nhật giương mắt nhìn theo dáng tiểu bảo bối, trong lúc lơ đãng nở nụ cười tuyệt mỹ.

- Nha đầu ngốc, em quả nhiên rất đáng yêu, thảo nào tôi yêu em nhiều như vậy!