Vừa rồi Vũ Khải Nguyên đến phòng tìm Thiên Minh, Mạnh Yên nói lại Thiên Minh vẫn còn ở bên ngoài, liền nhanh chóng chạy ra ngoài khuôn viên.
Hôm nay trăng đặc biệt tròn, rọi xuống khằp khuôn viên rộng lớn, Vũ Thiên Minh trầm ngâm nhìn ánh trăng, phía sau, truyền đến một giọng nói quen thuộc.
- Anh vẫn còn suy nghĩ đến câu nói lúc đó của Khiết Như sao? Cá nhân em lại không nghĩ đó là lời thật lòng.
Vũ Thiên Minh hơi rũ mày, quay đầu nhìn Khải Nguyên, Vũ Khải Nguyên đến trước mặt anh cũng dừng lại.
- Anh hai, con bé đột nhiên bị chúng ta dồn vào đường cùng, cho nên mới nói ra cá nhân nó muốn chọn Tiêu Nhiên, kỳ thật đó chắc chắn không phải lời thật lòng, anh hà tất phải để trong lòng chứ?
Vũ Thiên Minh lắc đầu:
- Anh lại cho lời nói đó là thật, bởi vì với con bé mà nói, cảm giác an toàn mới thật sự quan trọng, không phải được nhiều người chú ý em hiểu không?
Vũ Khải Nguyên cười cười.
- Cho nên, anh chưa lâm trận đã muốn bỏ chạy rồi hay sao? Cho dù lời con bé nói là thật, trong những năm qua, đau khổ mà chúng ta phải chịu, lấy ai bù đắp đây?
Vũ Thiên Minh trầm mặc.
- Vũ Khải Nguyên, em có thể cần bù đắp, riêng con bé chỉ muốn quay lại cùng Tiêu Nhiên. Bởi vì, Tiêu Nhiên đối với con bé rất quan trọng, anh ta chưa từng ép Khiết Như, tổn thương mà con bé chịu, con bé chưa từng buộc chúng ta bù đắp, chúng ta dựa vào cái gì nói con bé có trách nhiệm với từng người chúng ta chứ?
Vũ Khải Nguyên hai tay di chuyển vào túi quần, nhoẻn miệng cười một cái.
- Vũ Thiên Minh, em lại thấy trong lời nói và hành động của anh rất mâu thuẫn. Một mặt anh nói không muốn ép Khiết Như, một mặt lại luôn muốn con bé cho mình lợi ích. Anh yêu Khiết Như, anh muốn có được con bé, em cũng sẽ không ngăn cản, chúng ta có thể cùng nhau bên cạnh người mà chúng ta yêu, cùng con bé có được một gia đình hạnh phúc. Nhưng mà, em không muốn, anh trai của mình, ngoài miệng luôn nói không muốn làm khó Khiết Như, sau lưng lại không khống chế được bản thân đâu.
Lời vừa dứt, Vũ Khải Nguyên cũng xoay người, bỏ vào trong.
Vũ Thiên Minh không khỏi hạ lông mày, tâm trạng có phần không ổn định.
***
- Ha, thoải mái thật!
Giường lớn, vừa đặt lưng xuống Khiết Như đã cảm nhận toàn thân được tiếp thêm sức mạnh, vô cùng dễ chịu nói một câu.
Khiết Như lúc chiều muốn đổi phòng, Hạo Thy Nhật cũng không hề phản đối, Mạnh Yên sau đó cũng sắp xếp phòng mới cho Khiết Như, căn phòng được tổng tài chỉ định cho bảo bối từ trước.
Phòng Tiêu Khiết Như ở tầng 5, toàn bộ căn phòng mang màu hồng, bố trí lẫn cách sắp xếp đồ vật rất vừa mắt, sofa, tủ quần áo, bàn trang điểm, tủ sách, tivi... tất cả đều rất lớn, giường ngủ còn có màn, khu vực ban công cũng vô cùng thoáng đãng, nhìn chung rất giống với căn phòng của nó trước đó ở Paris.
Đột nhiên nhớ đến chưa khóa cửa, Khiết Như lật đật rời khỏi giường.
Hạo Thy Nhật xử lý xong công việc, muốn biết bảo bối có thoải mái hay không, liền đến thăm dò Tiêu Khiết Như, lúc Khiết Như vừa chuẩn bị khóa cửa, từ bên ngoài, nam tử một tay đẩy cửa vào, Khiết Như giật mình lùi lại sau.
Không khỏi kinh hô một tiếng:
- Sao lại là anh?
Hạo Thy Nhật bất động thanh sắc, chăm chú nhìn Khiết Như.
- Đột nhiên đi nhầm phòng, lại không nghĩ là phòng của em. Nếu đã như vậy, em không phiền khi tôi ngủ chung chứ?
Dứt lời, khép cửa, tùy ý khóa lại.
Khiết Như không nuốt nổi ấm ức, trừng mắt to tròn ra.
- Nhầm phòng cái đầu của anh, đồ không biết xấu hổ.
Hạo Thy Nhật khoanh hai tay trước ngực, vui vẻ cười một tiếng.
- Tùy em nói sao cũng được, hôm nay tôi cũng sẽ không về phòng, em còn không mau chuẩn bị nước nóng cho tôi, nếu tôi nổi giận sẽ không hay đâu nhé.
Tiêu Khiết Như hừ lạnh.
- Còn lâu tôi mới nghe lời anh, anh là người xấu. Nếu như anh ở đây, tôi sẽ ra ngoài phòng khách ngủ.
Hạo Thy Nhật cười cười, cả người chắn ở cửa, nói:
- Bảo bối, em có thể đi rồi.
Tiêu Khiết Như cắn chặt răng lợi.
- Bỉ ổi!
Lúc Khiết Như vừa xoay người, Hạo Thy Nhật kịp thời nắm lấy tay Khiết Như, kéo bảo bối ôm vào lòng, tị cằm lên vai nhỏ xinh đẹp, tùy ý thưởng lên cổ nó một nụ hôn.
- Hỗn đản!
Nó mắng, Hạo Thy Nhật cười cười.
- Nha đầu ngốc, em có muốn nhân cơ hội này, trực tiếp giúp tôi tắm hay không?
Tiêu Khiết Như “...” không ngờ bên ngoài lịch sự bao nhiêu, bên trong lại khốn kiếp chừng ấy.