- Khiết Như, làm sao vậy? Sao mày không được vui?Khiết Như hai tay cầm lấy ly sữa nóng, mặt mũi đen lại như đít nồi, Đằng Diệp ngồi bên cạnh không tránh khỏi lo lắng, có hỏi thế nào Khiết Như đều không hề trả lời, từ lúc đến đây đã như vậy.Hàn Định Thiên ở bàn làm việc quan sát hai đứa trẻ, theo quán tính lắc đầu.- Đằng Diệp, hay là em đưa con bé đi dạo xung quanh đi, biết đâu tâm trạng con bé sẽ đỡ hơn.Đằng Diệp quay lại, gật đầu:- Vâng, em biết rồi.Nhìn lại Khiết Như, vươn tay, vuốt tóc nó một cái.- Bảo bối a, chúng ta đi dạo rồi tao đưa mày về nhà có được không?Tiêu Khiết Như quay lại, lắc đầu nguây nguẩy.- Không muốn, tao không muốn về đó đâu, tao muốn về với Tiêu Nhiên.Thu tay về, mặt mũi phức tạp.- Khiết Như, bọn họ làm gì mày phải không? Nói thật tao biết đi.Nó nhìn cô, đột nhiên xụ mặt xuống.Đằng Diệp phỏng đoán được có chuyện, quay lại nhìn Định Thiên, anh hiểu ý gật đầu, cầm lấy điện thoại, gửi tin nhắn thông báo cho ai đó.Lát sau, Vũ Thiên Minh cũng đến, từ ngoài bước vào, nhìn thấy Khiết Như, lập tức đi lại sofa, ngồi xuống, lo lắng hỏi bảo bối.- Khiết Như, em làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra? Đằng Diệp đứng dậy, đi đến đứng bên cạnh Định Thiên, trong lúc đó Khiết Như cũng ngẩng đầu, đặt ly sữa xuống bàn, vòng tay ôm lấy Vũ Thiên Minh, nức nở:- Anh Bin, em muốn về với Tiêu Nhiên, anh đưa em về Pháp có được không?Tay dài vuốt tóc tiểu bảo bối, đau lòng, nói:- Khiết Như, anh biết ở đây em chịu nhiều uất ức, anh cũng biết với em như vậy không công bằng. Nhưng mà Khiết Như, coi như anh cầu xin em được không? Đừng rời xa bọn anh nữa được không?