Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 36: Ván Cược Cuối Cùng

- Anh họ, em vào có được không?

Diên Bảo trong phòng nghe được tiếng Đằng Diệp, quay đầu, nói vọng ra.

- Anh không khóa cửa, mau vào đi.

Bên ngoài, nghe thấy, đẩy cửa.

Diên Bảo ngồi ở sofa đọc tài liệu, trên bàn còn có chút rượu vang, ngửi được theo phản xạ che mũi.

Cô khép cửa, đi lại, ngồi xuống bên cạnh anh.

Lại bắt gặp em gái mặt mũi nhăn nhó, đặt tài liệu xuống bàn, ngả ra sau ghế, cười một tiếng.

- Sao vậy? Bình thường Hàn Định Thiên của em không như vậy hay sao?

Đằng Diệp lấy tay khỏi mũi, cau mày:

- Anh họ, anh rốt cuộc muốn nói cái gì chứ? Hàn Định Thiên gì của em? Em không biết gì hết.

Bình thản, lộ ra vẻ mặt vô tội.

- Còn dám nói không biết, người ta vì cứu em bị thương, thậm chí còn vô cùng ưu tiên em, lẽ nào em không hề động lòng?

Đằng Diệp “...” không lẽ muốn cô vì chuyện đó lấy thân báo đáp Hàn Định Thiên?

- Thôi được, anh không xen vào chuyện của em, coi như anh lo xa vậy.

Đến đây, sắc mặt Đằng Diệp mới giãn ra, nghiêm túc nhìn Diên Bảo.

- Anh họ, còn chuyện của em gái anh, đến giờ anh vẫn còn nuôi hy vọng sao? Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao khi nhắc đến chuyện đó, cả nhà anh đều không vui như vậy?

Lắc đầu một cái, chỉnh đốn lại thế ngồi, hai tay đang vào nhau.

- Năm đó khi mẹ anh vừa hạ sinh em gái anh, khi biết tin ba anh và bọn anh đã rất vui, nhưng mà đột nhiên bệnh viện lại phát hỏa, không rõ nguyên nhân, mẹ anh cũng vì vậy mà qua đời, anh cũng không biết con bé rốt cuộc còn sống trên đời hay là không, đến giờ anh vẫn không biết được.

Hiểu được, liền không khỏi chua xót, đặt tay lên vai anh.

- Anh họ, nếu như em gái anh còn trên đời, có phải anh sẽ nhận ra hay là không? Ý em là, kí hiệu, hoặc là cái gì đó liên quan đến gia đình anh chẳng hạn?

Quay đầu, nhìn em gái, hạ lông mày một lượt.

- Liên quan sao?

***

Hạo Thy Nhật ở bên ngoài khuôn viên chờ sẵn, vừa vặn nhìn thấy Hạo Duy Thần gấp gáp từ bên trong đi ra, tùy ý chặn anh lại.

- Chú, khẩn trương như vậy, muốn đi giành lại bảo bối của mình sao?

Hạo Duy Thần dừng lại, thẳng thắn đáp:

- Không sai, lẽ nào cháu không khẩn trương?

Hạo Thy Nhật thu tay về, di chuyển vào túi quần, cười một tiếng.

- Đương nhiên là khẩn trương, nhưng mà, không thể hiện rõ ràng giống như chú. Hạo Duy Thần, lẽ nào với Khiết Như, chú vẫn còn nuôi ý định muốn con bé trở về bên chú sao?

- Như vậy thì đã sao? Hạo Thy Nhật, chú nói cháu biết, Khiết Như căn bản trong lòng vẫn còn có hình bóng của chú, cháu nghĩ, rốt cuộc có khả năng hay không?

Bị đánh trúng tâm lý, không khỏi hạ lông mày.

- Hạo Duy Thần, chú khẳng định như vậy, lẽ nào con bé hứa hẹn gì đó với chú sao? Chú đừng quên, hai người vốn dĩ cũng không có kết quả, mãi mãi cũng không có.

Hiểu rõ bản chất của vấn đề, liền không vội kích động, chân chính đối mặt cháu trai.

- Hạo Thy Nhật, chúng ta là người một nhà, lẽ ra không nên vì một người mà ảnh hưởng tình cảm. Nhưng mà Khiết Như thì khác, vì con bé, chú bằng lòng đánh cược thanh xuân này, con bé là sinh mệnh của chú, cho dù là cháu, chú tuyệt đối không nhượng bộ.

Nói xong, rời khỏi.

Hạo Thy Nhật xoay lưng lại phía Hạo Duy Thần, môi cong lên một nửa.

- Được, Hạo Duy Thần, lần cược này, cháu nhất định cũng sẽ không nhượng bộ, chúng ta chỉ có thể làm đối thủ, không phải người nhà.