Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 39: Hà Tất Miễn Cưỡng

Tiêu Nhiên ôm chầm lấy Khiết Như, sủng nịch hôn tóc nó một cái, có được cơ hội liền xiết chặt không buông.

Phong Vũ Di từ trên lầu đi xuống đại sảnh, chứng kiến, miệng méo xệch một bên.

Xem xem, anh em nhà người ta, cô ganh tỵ chết được.

Hạo Thy Nhật vào sau, lại nhìn thấy Tiêu Nhiên, không khỏi hạ lông mày.

Nam nhân này rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao lại đột ngột về đây?

Đi đến, mặt mũi nghiêm trọng.

- Chủ tịch Tiêu, bận bịu như vậy vẫn còn có thời gian bay đến Bắc Kinh thăm em gái, lẽ nào anh không an tâm để con bé bên cạnh tôi?

Phong Vũ Di khịt mũi, cô cảm thấy xung quanh thật chua chát làm sao.

Tiêu Nhiên không vội kích động, ngược lại còn vô cùng thong dong, cúi xuống hôn lên tóc Khiết Như, ánh mắt khiêu khích đổ dồn về phía Hạo Thy Nhật.

- Hạo tổng, nếu cậu đã biết rõ như vậy, chúng ta có chuyện để nói với nhau sao? Khiết Như từ nhỏ chưa từng rời xa tôi nửa bước, lý do gì tôi không thể đến thăm con bé chứ?

Di chuyển hai tay vào túi quần, giọng điệu Hạo Thy Nhật đanh thép.

- Tôi chỉ là đang thắc mắc, rốt cuộc Tiêu Nhiên mà tôi biết, có thật chỉ là đơn thuần đến thăm em gái hay không đây? Hay là, anh còn có bí mật không thể để cho người khác biết?

Tiêu Nhiên hơi rũ mày, trong vòng tay anh trai, Khiết Như cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền rời khỏi Tiêu Nhiên, ngẩng lên nhìn người đàn ông ưu tú.

- Đúng rồi anh hai, tại sao anh lại bán đứng em? Có phải Hạo Thy Nhật uy hiếp anh gì không? Anh đường đường là chủ tịch, lại có uy nghiêm, lý nào anh lại sợ anh ta chứ?

Đến đây, cúi đầu, khom người, chiếu cố nhìn bảo bối, tay dài vuốt lên tóc bảo bối.

- Khiết Như, anh không sợ Korean, anh cũng không bán đứng Khiết Như, anh chỉ muốn giúp em tìm lại ba mẹ ruột của mình, em hiểu khổ tâm của anh mà đúng không?

- Nhưng mà Tiêu Nhiên, anh hai rõ ràng không cần phải làm vậy, bởi vì Khiết Như không muốn tìm ba mẹ của mình nữa, em chỉ muốn sống cùng anh hai và ông ngoại.

Tiêu Nhiên lắc đầu, lại vô cùng chân thành.

- Khiết Như, cho dù như vậy, trong lòng em không có vướng mắc sao? Anh là anh trai, anh không muốn nhìn thấy em buồn bã, càng không muốn em vì mãi không biết bản thân là ai mà đau lòng. Korean hứa tìm ba mẹ cho em, cậu ta nhất định sẽ làm được, em không tin lời anh hai hay sao?

Vốn dĩ thời gian trôi qua cũng đã lâu, nếu có kết quả từ 9 năm trước cũng sẽ không như vậy, nó có thể tin tưởng bản thân tìm lại thân phận sao?

Tiêu Nhiên trước giờ luôn muốn tốt cho nó, tại sao chỉ nguyện vọng này anh cũng không thể nào thành toàn?

Bản thân là ai? Thân phận gì? Quan trọng như vậy sao?

Hạo Thy Nhật hít sâu vài cái, rốt cuộc cũng đến gần Tiêu Khiết Như.

- Nha đầu ngốc, Tiêu Nhiên căn bản cũng chỉ muốn em có được câu trả lời, em hà tất phải làm anh ta đau lòng, bản thân em có thấy thoải mái không?

Nghe vậy, theo quán tính quay đầu, nhìn thẳng Hạo Thy Nhật.

- Hạo Thy Nhật, anh rốt cuộc câu nào mới là thật? Một mặt anh hứa tìm ba mẹ cho tôi, một mặt không xem cảm xúc của tôi ra gì là sao chứ? Lẽ nào trêu chọc người khác là thú vui của Hạo Thy Nhật anh sao?

Phong Vũ Di đứng phía sau nhíu mày, bước đến muốn phân giải liền bị Tiêu Nhiên nhanh chặn lại, anh lắc đầu.

Phong Vũ Di hiểu ý, an phận đứng bên cạnh Tiêu Nhiên.

Hạo Thy Nhật tuy có chút ủy khuất, lại không thể hiện ra bên ngoài, vươn tay, đặt lên tóc Khiết Như, dứt khoát xoa đầu nó một cái.

Xong, thu tay về, mặt lạnh tanh.

- Nha đầu ngốc, tùy em nghĩ sao cũng được, điều đó với tôi không quan trọng, chỉ cần bản thân tôi biết tôi đối với em thế nào là được rồi. Hai người lâu ngày gặp lại chắc có nhiều chuyện để nói, không làm phiền hai người.

Nói xong, rời khỏi, đi lên lầu.

Phong Vũ Di biết rõ mình không nên cản trở Tiêu Nhiên, nhanh lên tiếng.

- Đúng rồi, đúng lúc em có việc phải đi tìm Diên Bảo, Khiết Như, anh Tiêu Nhiên, hai người nói chuyện vui vẻ nhé.