Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 4: Vốn Dĩ Từ Đầu Không Nên Gặp

Một ngày nữa trôi qua, tung tích Khiết Như đến giờ cũng không có, Vũ Thiên Minh thiểu não ngồi trong phòng, hướng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng liền cảm thấy hỗn tạp.

Cậu đóng vội sách vở, rời khỏi phòng, bước xuống nhà, trong khi đó ba mẹ cậu cũng đã chờ sẵn ở đại sảnh.

Bà Vũ vừa nhìn thấy Thiên Minh, theo quán tính đứng dậy, chua xót, mắng:

- Bin, con là anh trai kiểu gì vậy? Con bé chỉ đến đây hai ngày đã bị Nike làm sợ hãi bỏ đi. Con là anh hai, sao lại không biết ngăn cản em con chứ?

Bin không vội giải thích, cúi đầu:

- Xin lỗi ba mẹ, con sai rồi!

Ông Vũ không biểu hiện tức giận, cũng không lên tiếng mắng chửi Bin, lạnh nhạt gấp tờ báo trên tay, đặt lên bàn, đứng dậy, đi một mạch lên lầu.

Hơi thở Vũ phu nhân nặng nề hơn bao giờ.

- Bin, vào phòng sách quỳ ngay cho mẹ!

- Dạ mẹ!

Bin gật đầu, làm theo lời bà Vũ, nhanh chóng quay người đi.

Thời điểm Vũ Thiên Minh bước vào phòng sách chịu phạt, Vũ Khải Nguyên cũng đúng lúc quay đầu, nhìn về phía Vũ Thiên Minh, nhếch mép cười một tiếng.

***

Khiết Như nằm gọn trong vòng tay ấm áp của Duy Thần, bên cạnh còn có hàng loạt gấu teddy, nhất thời vui vẻ không ngủ được.

Nó giương mắt nhìn sang nam nhân bên cạnh mình, chỉ thấy Hạo Duy Thần căn bản đã ngủ rồi, trong lúc không kiềm được, hôn lên chóp mũi anh một cái.

Cưỡng hôn xong, Khiết Như an tâm nằm xuống bên cạnh Hạo Duy Thần, dụi đầu vào ngực anh, mơ mơ màng màng ngủ.

Hạo Duy Thần thời điểm này cũng mở mắt, anh nhìn lại Khiết Như, chua xót vuốt ve mái tóc tiểu bảo bối trong ngực.

- Không sao rồi!

Dứt lời, anh cẩn thận mang Khiết Như rời khỏi mình, để nó nằm ngay ngắn trên giường, kéo chăn, đắp lên người Khiết Như, cuối cùng, cúi đầu, hôn lên trán vật nhỏ.

Anh mỉm cười:

- Dù có chuyện gì sẽ xảy ra đi nữa, thì em cũng sẽ ở bên cạnh anh, và cùng anh vượt qua có đúng không?

***

“Chát”, Hạo Duy Thần im lặng, bất giác đưa tay sờ lên một bên mặt, cái tát vừa vặn khiến cả cơ thể Hạo Duy Thần chấn động.

Anh nhìn ông, bi thiết bao phủ khắp khuôn mặt anh tuấn.

16 năm, đây là lần đầu tiên anh nhục nhã như vậy, cảm giác mọi thứ đều chống đối lại mình, ngay cả tư cách kể khổ cũng không có.

Khiết Như căn bản không ngủ được, ngay lúc Hạo Duy Thần rời khỏi, liền đi theo sau anh, bất đắc dĩ chứng kiến cảnh vừa rồi, nấp sau cánh cửa bịt chặt miệng.

Rốt cuộc bọn họ xảy ra chuyện gì rồi? Tại sao ba anh lại đánh anh?

Ông Hạo giương mắt nhìn con trai, theo quán tính lắc đầu, bất lực thu tay về.

- Con đang làm cái quái gì vậy? Ở đâu ra một đứa trẻ không biết xuất thân, còn muốn nó làm hôn thê của con? Hạo gia chúng ta hết người cưới rồi sao? Đầu óc con rốt cuộc đang nghĩ cái gì hả?

Vũ Khiết Như giật mình, lùi lại sau một bước, hơi thở kéo theo chút choáng ngợp. Hạo Duy Thần vì nó mới bị đánh, ba anh lại tức giận như vậy, nó xuất hiện sai rồi sao?

Hạo Duy Thần hít sâu vài cái, thẳng thắn đối mặt ba.

- Bây giờ là tình hình gì đây? Trước giờ không phải ba không nghĩ đến thân thế hay sao? Nếu như vậy, còn mẹ con thì sao? Mẹ không phải cũng...

“Chát”, Hạo Duy Thần nhắm mắt, nghiêng đầu sang một lên, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại.

- Đừng lấy mẹ con ra so sánh với nó, ít nhất mẹ con cũng tốt hơn nó gấp trăm gấp ngàn lần. Con xem, bản thân nó không biết mình là ai? Cha mẹ nó đâu hả? Một đứa như vậy đáng để con thích sao?

Khóe môi Vũ Khiết Như giật giật, hơi cúi đầu, cắn chặt răng.

- Hạo Duy Thần, con có thể chấp nhận chờ đợi con bé lớn lên sao? Khoảng cách về tuổi tác và địa vị, có khiến con thật sự cảm thấy bản thân mình hạnh phúc không hả?

Hạo Duy Thần phục hồi lại tinh thần, quay lại, cười nửa miệng.

- Con nhìn lầm ba rồi, thật sự là nhìn lầm ba rồi!

Dứt lời, Hạo Duy Thần xoay người, thất vọng bước ra ngoài.

Đến cửa, anh liền dừng, cổ họng nam tử truyền đến một trận đau gay gắt.

Anh nhìn Vũ Khiết Như, theo quán tính lắc đầu, tựa hồ muốn nói tất cả nó nghe đều không phải sự thật.

Vũ Khiết Như không phản ứng, cũng không nói lời nào, chua xót chạy vụt đi.