Tạm thời Khiết Như được yên ổn, cả bọn biết nó có bệnh nên cũng không làm càn, tất thảy yêu cầu của Khiết Như sau đó đều được đáp ứng vô điều kiện, đối xử ngược lại càng ưu tiên. Phong Vũ Di chính là quá thoải mái, không cần đề phòng bọn họ giở trò với Khiết Như, buổi trưa tranh thủ giao lại cửa hàng cho Trần Nhan, chạy đến tập đoàn tìm Diên Bảo, cùng anh thảo luận một số việc quan trọng.Về phía Đằng Diệp, vừa nãy cũng có đến thăm Tiêu Khiết Như, cùng nó trò chuyện, ăn uống, đi dạo xung quanh vườn, được một lúc cô liền sực nhớ mình có việc cần làm, phải quay về xử lý. Khiết Như nằm một mình trên giường lớn, trằn trọc không ngủ được, lúc nhắm mắt lại liền nghĩ đến sắp sửa gặp được ba, vui vẻ xen kẽ với hồi hộp.9 năm qua nó chờ đợi giây phút này vô cùng, rốt cuộc bây giờ cũng có thể thực hiện. Nghĩ đến không rõ ba nó là người như thế nào? Ông ấy vì sao lại có mặt ở Bắc Kinh? Còn nữa, trong những năm qua tại sao không hề đến tìm nó? Vừa ngẫm đã khẩn trương không ngừng.Hạo Thy Nhật hôm nay cũng không đến tập đoàn, anh vì chuyện ứng phó Khiết Như đã đủ mệt, hơn nữa về phía Nhan Thiên Hạo tạm thời không có mặt ở đây, cậu ta đặc biệt xin nghỉ quay về Thượng Hải giải quyết một chút chuyện gia đình, nghe đâu là tính đến việc kết hôn theo định hướng ba mẹ, vốn dĩ chẳng có gì đáng ngại, chỉ là từ khi theo anh, với Nhan Thiên Hạo mà nói cũng có vô số ít thiệt thòi, cậu ta lại không thể vì bản thân nghĩ đến chuyện tư tình nam nữ, cá nhân anh cũng thấy mình thiếu sót.Cứ nghĩ sẽ đi về phòng nghỉ ngơi, không ngờ lại đặt chân đến phòng tiểu bảo bối, thông qua khe hở, nhìn vào trong một lúc.Khiết Như giờ phút này không chú ý có người từ bên ngoài nhìn vào, trong khi bản thân lại không thể ngủ được, cứ như một con sâu ngọ nguậy, lăn qua, lăn lại trên giường lớn, tất thảy hoạt động vô tình lọt vào mắt Thy Nhật.Thời điểm anh đẩy rộng cửa đi vào, Tiêu Nhiên kịp thời cũng xuất hiện, đưa tay chắn ngang đường Thy Nhật.Giọng băng lãnh:- Đừng làm phiền Khiết Như, buông tha con bé đi được không? Coi như là tôi cầu xin cậu.