Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 52: Thứ Không Nên Thấy Cũng Đã Thấy

Sau đó trong phòng tắm nồng nặc mùi sát khí!

Hạo Thy Nhật thản nhiên ngồi trong bồn tắm, phía dưới còn quấn khăn, không hiểu vì sao Khiết Như ngược lại càng không dám quay đầu, đứng bên ngoài xoay lưng lại với anh, trong lòng thầm mắng Hạo Thy Nhật khốn kiếp.

Muốn tắm thì anh ta tự tắm, cần gì muốn nó vào đây chứ!

Lại thấy bảo bối có vẻ khó xử, rời khỏi bồn tắm, đi đến ôm lấy nó.

- Này, anh làm gì vậy?

Hạo Thy Nhật ghé sát tai Khiết Như, cười.

- Đâu phải anh không có mặc gì, em ngại cái gì chứ? Hơn nữa anh lúc đó cũng tắm cho em rồi, cái gì không nên nhìn anh cũng đã nhìn qua, bây giờ anh bù đắp cho em, được không?

Đầu óc Tiêu Khiết Như xoay mòng mòng, chỉ cảm thấy mình chính là tự đi vào hang cọp, xấu hổ khôn xiết.

- Hạo tổng xin tự trọng, nếu như anh muốn, tôi có thể cho người đến giúp anh, tôi không muốn bị hỏng mắt.

Hạo Thy Nhật hơi đen mặt, hạ lông mày.

- Khiết Như, em nói cái gì hỏng mắt, em rốt cuộc muốn ăn đòn phải không?

Của anh rất tốt, lại vô cùng thuận mắt, hỏng mắt cái gì chứ!

Được, hôm nay anh sẽ cho nó tâm phục, khẩu phục!

Suy nghĩ đến đây, càng không đợi Tiêu Khiết Như trả lời, dứt khoát bế nó đến bồn tắm, đặt bảo bối vào trong, cuối cùng, cầm lấy khăn trên người.

- Tiêu Khiết Như, mở to mắt ra mà nhìn, anh tuyệt đối không để em thất vọng, càng không thể chê bai người anh em của anh!

Lời vừa dứt, khăn trên người cũng được anh tháo xuống.

***

- Ác mộng, chỉ là ác mộng thôi!

Từ khi nhìn thấy thứ đó, Khiết Như đặc biệt rất sợ hãi, vừa rồi cả bữa tối cũng không bước xuống nhà, cứ như vậy nhốt mình ở trong phòng, cả bọn biết được liền vô cùng khẩn trương.

Tối đến Tiêu Nhiên mang thức ăn lên phòng, năn nỉ gãy lưỡi Khiết Như mới mở cửa, nhìn anh trai, lại không khỏi xấu hổ, xụ mặt xuống.

Tiêu Nhiên hơi rũ mày:

- Khiết Như, em làm sao vậy? Y như vừa nhìn thấy ma vậy? Lẽ nào có chuyện gì rồi sao?

Tiêu Khiết Như lắc đầu:

- Anh hai, thứ đó còn tệ hơn cả ma, em rất sợ!

Tiêu Nhiên thở dài, nắm lấy tay Khiết Như, dắt nó đến sofa, để Khiết Như ngồi xuống, anh sau đó mới cẩn thận đặt thức ăn lên bàn.

Cảm thấy đã ổn, ngồi xuống đối mặt Tiêu Khiết Như.

- Khiết Như, nói anh biết, cái gì khiến em sợ như vậy? Có phải nhìn thấy chuột rồi không?

Khiết Như vẫn cúi đầu, xấu hổ, nói:

- Em không nói được, đó là một thứ rất to, Khiết Như không muốn nhìn thấy nó!

Tiêu Nhiên lại thở dài, vòng tay ôm Khiết Như vào lòng, hôn tóc nó một cái.

- Khiết Như, nói anh biết, có phải Hạo Thy Nhật lại cợt nhả em không? Chỉ cần em nói phải hay không, anh lập tức sẽ đòi lại công bằng cho em.

Không thấy cũng đã thấy, đòi lại công bằng có ích gì, hơn nữa nó cũng không muốn làm lớn chuyện này, với nó lại vô cùng không tốt.

Tiêu Khiết Như lắc đầu, hai tay ôm lấy hông Tiêu Nhiên.

- Anh hai, em muốn đi gặp ba, anh hai đưa em đi gặp ba có được không?

Tiêu Nhiên không khoan nhượng, gật đầu:

- Được, ngày mai anh hai đưa em đi gặp ba, Khiết Như ngoan, ăn tối nào!