Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 57: Khiết Như, Anh Không Ghét Em!

- Ba ơi, con vào có được không?

Khiết Như mang theo sữa đến trước phòng daddy, vừa gõ cửa vừa nói.

Bên trong Phó Mặc Nhân vẫn chưa ngủ, ông cùng Tính Lâm thảo luận công việc ở tập đoàn, nghe được giọng Khiết Như, liền nhìn sang Tính Lâm.

Anh hiểu ý, rời khỏi sofa, đi mở cửa.

Cửa mở, Khiết Như nhìn chằm chằm Tính Lâm, ngạc nhiên hỏi:

- Ca, ca cũng ở đây sao?

Phó Tính Lâm đỏ mặt, gật đầu, nhanh chóng bỏ đi lại sofa, ngồi xuống đối diện Phó Mặc Nhân.

Khiết Như trố mắt, không hiểu rốt cuộc có chuyện gì, khép cửa lại.

Nó mang sữa đi đến sofa, đặt xuống trước mặt Phó Mặc Nhân.

- Ba, ba uống chút sữa đi, sữa lạnh rất tốt cho bao tử!

Phó Mặc Nhân ngẩng lên nhìn Khiết Như, cười một tiếng.

- Bảo bối, ngồi xuống bên cạnh ba!

Khiết Như ngoan ngoãn gật nhẹ đầu, ngồi xuống bên cạnh Phó Mặc Nhân, hơi rụt rè đối mặt Phó Tính Lâm.

Anh cũng vậy, ngay cả nhìn thẳng Khiết Như cũng vô cùng bối rối.

Phó Mặc Nhân quan sát hai đứa trẻ, theo quán tính co mày:

- Hai đứa làm sao vậy? Còn chưa làm quen với nhau sao? Có cần ba giới thiệu cho hai đứa biết rõ về nhau không?

Lập tức, đồng loạt hô:

- Không cần!

Phó Mặc Nhân liền tặc lưỡi:

- Còn như vậy nữa sao? Xem ra hai đứa rất là hiểu ý nhau, cũng không tệ lắm!

Khiết Như xấu hổ cúi mặt, nói lí nhí:

- Con... Con về phòng trước được không?

Âm thanh vừa đủ lọt vào tai cả hai, Phó Mặc Nhân cười xòa, hướng mắt sang hiếu tử.

- Tính Lâm, còn không mau đưa Khiết Như về phòng, con bé ở đây vẫn chưa quen, không khéo lại đi lạc.

Phó Tính Lâm bị chèn ép, lại không thể từ chối daddy, gật đầu:

- Được, con biết rồi!

***

Hôm nay sao trên trời xuất hiện đặc biệt nhiều, sân thượng lộng gió, nhiệt độ hiện tại ở Bắc Kinh lại xuống thấp vô cùng, Khiết Như trên người chỉ mặc một chiếc đầm babydoll màu trắng tinh, mái tóc hồng xõa dài, vừa ngắm một lúc toàn thân đã lạnh cóng.

Phó Tính Lâm đứng từ xa quan sát, cảm thấy cô gái nhỏ thấm lạnh, không chần chừ, đi lại, cởi bỏ áo choàng, khoác lên người Khiết Như.

Đồng Khiết Như nhận được hơi ấm, đồng thời nghi vấn có người đứng phía sau, theo quán tính quay đầu, thời điểm đó, Phó Tính Lâm phản ứng nhanh nhẹn vòng tay ôm Khiết Như vào lòng.

Sủng nịch, nói:

- Đừng cựa quậy, ở đây rất lạnh, sao còn không biết chú ý sức khỏe? Muốn ba lo lắng cho em sao?

Đồng Khiết Như cũng không hề cựa quậy, lí nhí nói:

- Ca, có phải ca có bệnh rồi không? Nếu không tại sao lại ôm Khiết Như? Không phải ca rất ghét Khiết Như sao?

Chỉ mới một ngày, nói thương sẽ càng khó tin hơn, huống hồ, anh cũng không biết trong lòng anh nghĩ gì.

Ngoài mặt không muốn chia sẻ daddy, mặt khác lại không thể ghét nó!

Ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, cười một tiếng.

- Khờ quá, anh không ghét Khiết Như, anh chỉ là chưa quen với người lạ mà thôi, Khiết Như không cần phải để bụng.

Đồng Khiết Như do dự:

- Nhưng mà...

Phó Tính Lâm xen vào:

- Ngoan đi, để anh ôm một chút, chỉ một chút!

Nghe đến đây, Đồng Khiết Như gật đầu, ngoan ngoãn ở yên trong ngực Phó Tính Lâm, hai mắt khép hờ lại, cho rằng bản thân đang mơ giấc mơ đẹp.

Phó Tính Lâm cúi đầu nhìn Khiết Như, anh mỉm cười.

“Khiết Như, em đáng yêu như vậy, anh làm sao ghét em được kia chứ.”