Cá nhân Tiêu Nhiên cũng không nghĩ Khiết Như theo anh lên sân thượng, liền trút bỏ lớp mặt nạ vui vẻ.Lần này anh quay về Pháp đồng nghĩa rời khỏi Đồng Khiết Như, nhưng mà vở kịch này không thể không tiếp tục, anh sợ khi nói ra Khiết Như sẽ thất vọng, có thể sẽ làm chuyện điên rồ.Đột nhiên, nhận được điện thoại từ ai đó.Cầm lên xem, anh thở dài, cuối cùng cũng nhấc máy:- Đại Nghiên, có chuyện gì? -...- Đúng vậy, vé máy bay anh đã chuẩn bị rồi, Khiết Như tạm thời sẽ ở lại Bắc Kinh, anh nghĩ con bé còn yêu thích nơi này, cho nên anh sẽ về một mình.-...- Biết sao được, nếu còn cách tốt hơn, anh chắc chắn sẽ không đau đầu rồi.-...- Đại Nghiên, vất vả cho em rồi.-...- Ừm, gặp em sau! Dứt lời, Tiêu Nhiên nhanh chóng cất điện thoại.Khiết Như đứng phía sau nghe được hết thảy lời Tiêu Nhiên vừa nói, không kiềm được bật khóc, âm thanh vừa vặn làm tim Tiêu Nhiên như ngừng đập.Lúc anh vừa quay đầu, Đồng Khiết Như cũng đã chạy vụt đi.***Bên nhà họ Diên, Diên Bảo đột nhiên cảm thấy toàn thân anh tê dại, trực giác cho thấy có gì đó chẳng lành, lồng ngực như bị ai bóp chặt.Vịn cầu thang, mặt mũi anh phức tạp.Diên Thúc Triệt phía dưới đại sảnh nhìn lên cầu thang bắt gặp em trai biểu hiện lạ, liền đứng lên, đi đến, lo lắng, hỏi:- EB, em không sao chứ?Diên Bảo bình ổn lại tâm trạng, nhìn Thúc Triệt, lắc đầu:- Em không biết, đột nhiên cảm thấy tim rất đau, tựa hồ có chuyện gì đó sắp sửa sẽ diễn ra, còn cụ thể em không biết được.Diên Thúc Triệt trầm ngâm:- Chắc là áp lực từ công việc, em đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi sẽ ổn thôi.Cảm thấy lời anh trai nói không sai, gật đầu:- Nhị ca, em hiểu rồi!Nhưng mà, cảm giác này là gì chứ?