Từ khi Khiết Như rời khỏi cũng đã qua một tuần, tâm trạng Hạo Duy Thần vì vậy càng trở nên tệ hại, cả ngày đều nhốt mình trong phòng, không ngừng dằng dặc bản thân hại chết nó, ngay cả một bữa ăn hoàn chỉnh anh cũng không chạm vào.Hạo Mặc Huân vì chuyện này tạm thời hoãn chuyến bay đến London, quyết định ở lại chờ Duy Thần ổn định mới rời khỏi.Lúc anh bước vào xem anh trai thế nào, liền thấy trong phòng Hạo Duy Thần lộn xộn, hơn nữa đầy rẫy vỏ lon bia, cá nhân Hạo Duy Thần lại vô cùng thất trí, ngồi bệt dưới sàn phòng, khuôn mặt anh tuấn thường ngày giờ đây tiều tụy hiện rõ.Hạo Mặc Huân theo quán tính thở dài, đưa tay khép nhanh cửa phòng lại.Đi đến, khụy gối xuống, đối mặt Hạo Duy Thần, đau lòng, nói:- Anh hai, người đi cũng đã đi rồi, anh sống tích cực một chút có được không? Đừng dày vò chính anh nữa được không? Em nhìn thấy anh như vậy, em thật sự rất không nỡ!Nghĩ đến cô bé đó vĩnh viễn đã không còn tồn tại, liền thấy trong lòng hoàn toàn đã thối rửa!Hạo Duy Thần lắc đầu, nước mắt rơi vô thức.- Mặc Huân, Khiết Như của anh đi rồi, con bé đi thật rồi, con bé rời khỏi anh thật rồi, em nói anh phải làm sao đây?Từ khi Hạo Duy Thần hiểu chuyện, anh ấy làm gì cũng quyết đoán, chỉ duy chuyện lần này, tất thảy đều không thể buông được!Vũ Khiết Như trong lòng Hạo Duy Thần kỳ thật quan trọng như vậy sao?Hạo Mặc Huân hít thở sâu vài cái, giọng nói anh nặng nề.- Anh hai, nếu như trong lòng anh đã có sẵn câu trả lời cho câu hỏi của anh, anh hà tất phải đau lòng như vậy? Khiết Như của anh cho dù không tồn tại trên đời này, con bé vĩnh viễn vẫn luôn xuất hiện trong lòng anh không phải sao? Hạo Duy Thần, anh phải sống, anh không thể tiếp tục như vậy nữa, anh có nghĩ cho ba sẽ đau lòng thế nào nếu như ông ấy nhìn thấy anh thế này không?Đến đây, Hạo Duy Thần ngẩng đầu, cổ họng anh nghẹn đắng.- Ba? Ông ấy lo lắng cho anh sao? Ông ấy chưa từng, nếu như ông ấy lo lắng cho anh, đã không ép anh làm những việc anh không thích. Mặc Huân...Hạo Duy Thần bỏ lửng câu, chua xót chỉ vào lồng ngực trái của anh, nước mắt rơi không ngừng.Hoàn toàn sụp đổ, nói:- Ở đây của anh đang rất đau, rất không biết phải làm như thế nào, rất không biết khi nào sẽ vĩnh viễn không thở được. Mặc Huân, anh của em không mạnh mẽ như em nghĩ, anh của em thật sự rất yếu đuối, anh của em thật sự đã thua rồi!Hạo Mặc Huân lắc đầu, hai mắt của anh không biết từ lúc nào đã mờ đục.Vũ Thiên Minh từ bên ngoài nhìn vào, chua xót khép cửa lại, đồng thời hơi cúi đầu.“Duy Thần với Khiết Như đặt nhiều tình cảm như vậy, lẽ ra mình không nên ganh tỵ, nhưng mà tại sao khi nhìn thấy anh ấy đau lòng vì Khiết Như, mình lại rất hận tại sao cuối cùng Khiết Như cũng bởi vì anh ấy mà suy nghĩ dại dột? Vũ Thiên Minh, rốt cuộc mày bị làm sao vậy?”