Hôn Thê Của Thiếu Gia (Baby Siêu Ngốc)

Chương 9: Cảm Giác Quen Thuộc

- Khiết Như, Vũ Di, hai đứa mau xuống ăn sáng!

Phong Vũ An từ sớm đã thức dậy tự tay làm bữa sáng, làm xong, anh chủ động gọi cả hai xuống nhà, tuy nhiên trên lầu không hề phát ra chút động tĩnh, lông mày tinh xảo cũng không khỏi hạ xuống.

Dì quản gia thấy vậy, nhìn Ken, hỏi:

- Phong thiếu gia, có cần tôi lên gọi hai tiểu thư xuống nhà không?

- Không cần, để tôi!

Phong Vũ An trả lời, nói xong, nhanh chóng bỏ lên lầu.

Đến trước phòng Vũ Di, anh đẩy cửa, đi vào, lập tức cả người Phong Vũ An chấn động. Oái, em gái anh có thể vừa ngủ vừa ôm máy tính sao? Còn là trong tư thế ngủ ngồi cơ chứ?

- Vũ Di, dậy mau lên, em ngủ kiểu gì vậy?

Vừa nghe thấy tiếng anh trai đang gọi mình, cô vội vàng mở mắt.

Nhìn Ken, cô cười cười:

- Anh đi gọi Angel đi, nó nặng hơn em nhiều đó a!

Tại phòng nó.

- Angel, em...

Khiết Như bước ra từ WC, ngây ngốc nhìn thẳng Phong Vũ An, theo phản xạ đi lại.

- Anh Ken, anh làm sao vậy? Anh có chuyện tìm em sao?

Biết mình bị Phong Vũ Di lừa, cơ mặt Vũ An đông cứng lại.

Hôm nay Khiết Như thật sự rất xinh đẹp, nhất là dáng dấp hoàn hảo đó kết hợp với đầm babydoll, màu trắng càng tôn lên từng đường nét thiếu nữ, tức khắc đầu óc Phong Vũ An trống rỗng, mất vài giây sau mới có thể phục hồi lại tinh thần.

Anh cầm lấy tay nó, hơi đanh mặt.

- Khiết Như, đồng hồ hôm qua của chúng ta đâu rồi?

- Ở đây!

Nghe thấy, Phong Vũ An quay đầu, mặc nhiên xòe tay ra.

Phong Vũ Di bĩu môi, cầm lấy đồng hồ cùng với hai vé xem phim, lè lưỡi.

Phong Vũ An mất kiên nhẫn, đe dọa:

- Đưa cho anh, nếu em muốn có chị dâu!

- Hai đứa em đeo mới hợp, anh dẹp đi!

- Thẻ ATM của em toàn bộ sẽ bị khóa, có tin không?

- Được, đưa thì đưa!

Phong Vũ Di thất thủ, miễn cưỡng trao lại đồng hồ cùng với vé xem phim cho anh trai, trong lòng uất ức đến thổ huyết.

Phong Vũ An hài lòng, vui vẻ quay lại nhìn Khiết Như.

- Nghiêm túc mà nói hai chúng ta đeo sẽ có ý nghĩa hơn, nào, mau đưa tay ra cho anh!

Khiết Như không biểu hiện bất thường gì, ngoan ngoãn đưa tay ra.

Phong Vũ Di chứng kiến nghiến chặt răng.

“Đáng ghét! Ken, anh chờ đó!”

***

Học viện nghệ thuật YN, nơi đây được chia ra thành 2 khối riêng biệt. Một khối chuyên môn về mĩ thuật, khối còn lại chuyên môn là âm nhạc, trong 2 khối lớn sẽ phân thành 2 khối nhỏ, lớp học bình thường và lớp học đặc biệt, lớp học đặc biệt bao gồm học sinh ưu tú xuất thân từ những con nhà quyền quý trở lên. Mỗi lớp sẽ chia ra thành 10 lớp khác nhau, giáo sư cũng là một người có thế lực.

Bên ngoài ngôi học viện được thiết kế thành một tòa lâu đài uy nghiêm kết hợp giữa phương Đông và phương Tây, đầy đủ mọi tiện nghi và những dụng cụ để hỗ trợ trong quá trình luyện tập. Khuôn viên được thiết kế chia thành hai bên, phía giữa là con đường dẫn vào trường, phòng tập luyện cũng sẽ được bố trí riêng biệt, đồng phục chọn tự do.

Phong Vũ An đưa bọn trẻ đến học viện, cho xe dừng bên đường, Vũ Di giương mắt nhìn ra khung cảnh ngoài cửa xe, háo hức quay lại Tiêu Khiết Như, lay lay cánh tay nó.

- Này Khiết Như, chúng ta mau chóng vào trong đi, biết đâu ở đây sẽ gặp được hoàng tử thì sao?

Cô nói, Khiết Như cũng gật đầu.

Phong Vũ An trong lòng phẫn nộ, đẩy cửa xe, bước xuống, đi đến mở rộng cửa cho nó.

Khiết Như cầm lấy balô rời khỏi xe, nhìn anh cười.

- Cảm ơn Ken, anh thật chu đáo!

Phong Vũ An biểu tình dữ dội.

“Biết anh chu đáo thì mau gả cho anh đi.”

Phong Vũ Di bĩu môi một cái, dứt khoát đẩy cửa xe, bước xuống, đi đến choàng qua tay Khiết Như, lè lưỡi với Vũ An.

- Tụi em đi đây, anh ở lại vui vẻ!

Dứt lời, cô kéo Khiết Như đi.

- Khoan đã!

Phong Vũ An luyến tiếc chạy đến chặn ngang đường cả hai, dang rộng vòng tay lớn.

- Nghe anh dặn, hai đứa chăm chỉ học đàng hoàng cho anh, không được ngắm trai đẹp có nghe chưa? Nếu để anh biết, chân của hai đứa coi chừng đó!

Anh cảnh cáo, cả hai lơ đãng đồng loạt hô:

- Tụi em biết rồi!

Phong Vũ An mỉm cười, bước đến xoa đầu Tiêu Khiết Như một cái.

- Ngoan, vậy anh về trước đây!

Nói xong, anh vui vẻ bỏ đi, bước vào xe.

Không còn chướng ngại vật, Phong Vũ Di mỉm cười, nháy mắt ra ám hiệu với nó.

- Angel, kế hoạch A bắt đầu nào!

***

- EB, em đến đây học cùng anh là đã quá giới hạn rồi, với lại nếu chưa vượt qua kì thi đó mà đã vào lớp đặc biệt để học, anh không sợ mọi người soi mói sao?

Đằng Diệp đi cùng Diên Bảo bước vào trong học viện, vừa đi vừa nói mấy lời này.

Diên Bảo nghe đến đây, theo phản xạ dừng lại, Đằng Diệp sau đó cũng dừng lại, quay đầu nhìn anh trai.

Diên Bảo hơi đăm chiêu, thắc mắc:

- Vậy em muốn sao đây?

Đằng Diệp cười một cái, tự tin đáp:

- Em muốn vào học lớp bình thường, sau đó sẽ dùng khả năng của chính mình để vào lớp có một học sinh ưu tú là anh!

***

Học viện rộng lớn, cả hai đi mãi liền đi đến vườn hoa, Phong Vũ Di tính cách vui vẻ, lại vô cùng nghịch ngợm, trong lúc Khiết Như mãi mê ngắm hoa thì Vũ Di đã tranh thủ lôi điện thoại ra chụp hình.

Chốc, gọi nó:

- Angel, lại đây đi!

- Ờ!

Khiết Như lơ đãng đáp một tiếng, chạy đến chỗ Vũ Di.

Phong Vũ Di từ sớm đã chuẩn bị gậy chụp hình, lúc Khiết Như đi lại, cô cũng đã khẩn trương lắp đặt sẵn, tuy nhiên trong quá trình chụp hình Vũ Di chỉ chú ý đến mình, không hề quan tâm sự có mặt của Khiết Như.

Nó giở quẻ, chua chát, nói:

- Dẹp đi, chụp kiểu gì không thấy tao gì hết đó. Đáng ghét!

Phong Vũ Di biết lỗi, quay lại, xuống nước:

- Làm lại là được chứ gì, nha. Nào, chuyên mục selfie bắt đầu a!

Phong Vũ Di hô lớn, cùng nó nhìn thẳng vào màn hình, thong dong làm đủ kiểu, từ dễ thương, xấu xí cho đến kinh dị, cứ như vậy cho đến khi... trên khung hình bắt được khoảnh khắc người thứ 3 lọt vào, Vũ Di nhanh nhảu nhấn lưu lại.

Khiết Như theo quán tính quay đầu, người đó phía trước cũng đột ngột dừng lại, mất một lúc do dự mới chịu xoay người nhìn Khiết Như, đáy mắt đột nhiên hơi dao động.

Phong Vũ Di nhìn người đó, rồi đến nhìn Khiết Như, nhanh nắm lấy tay nó.

- Angel, nhìn gì vậy? Mau đi thôi!

- Hả? Ừm ừm!

Tiêu Khiết Như giật mình, thu vội ánh mắt dành cho anh, chuyển đến chỗ Vũ Di, bối rối đáp một tiếng.

Phong Vũ Di sợ như vậy sẽ có chuyện, liền nắm lấy tay nó, kéo nhanh đi.

Nam nhân hơi sửng người, vô lực nhìn theo sau, cảm giác quen thuộc truyền thẳng đến đại não.

“Mình rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao ánh mắt cô bé đó làm mình lại nhớ đến Khiết Như chứ?”

Trong khi nam nhân vẫn còn chưa hoàn hồn, từ xa, một giọng nói quen thuộc cũng vang lên.

- Bin, anh đang nhìn gì vậy?