Hôn Trộm Ánh Trăng

Chương 7

Edit: Camellia

Beta: YuanKit

Tháng 8 lặng lẽ trôi qua, đầu tháng 9 trường tiểu học Cửu Long chính thức khai giảng.

Trường tiểu học Cửu Long cách nhà khá xa, phải đi qua một đoạn đường khá dài ít nhất cũng ba cây số mới đến. Phía bên trái của đoạn đường đều là sườn đồi, bên phải là đồng ruộng, lúa mì được trồng xanh mơn mởn. Sớm chiều lắc lư trên cánh đồng, gió thổi qua nhấp nhô như từng đợt sóng.

Có nhiều học sinh đều tự mình đi bộ hoặc tự đi xe đạp đến trường.

Lúc đầu Trâu Bình cùng Viên Lan cũng muốn đưa Quý Dạng đi đến trường. Nhưng Trâu Bình và Viên Lan sức khỏe đều không được tốt lắm, mỗi ngày phải đi một đoạn đường xa như vậy thật sự là có hơi vất vả, hơn nữa bản thân Quý Dạng cũng rất kiên trì, không còn cách nào khác, chỉ có thể để cô tự đi đến trường.

Cũng may mắn là vì ba cô Quý Hàng Nam quanh năm suốt tháng ở bên ngoài bận rộn nên từ nhỏ Quý Dạng đều là tự mình đến trường

Cứ như vậy, Quý Dạng mỗi ngày đều đạp chiếc xe đạp nhỏ màu vàng của mình chạy trên con đường này để đến trường.

Điều thú vị hơn chính là Bàng Thời Gia và Tống Dương cũng theo con đường này đi đến trường cấp ba.

Nói là đi đến trường cấp 3 cũng không đúng, Tống Dương cùng Bàng Thời Gia vốn là không đi học, việc cúp học đã trở thành chuyện thường ngày, Tống Dương chính là ngày ngày đạp xe đến tiệm sửa xe trên thị trấn để học tập cũng như làm thêm, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ đến trường ngồi nghe hai ba tiết. Bàng Thời Gia có trách nhiệm đưa em trai bàng Thời Nhạc đến trường, xong việc thì chính mình đi đến trường cấp 2 bên kia để đi dạo, đợi đến lúc Mục Tuyết Nhi tan học thì mua cho cô nàng một phần cơm nóng hổi bán phía bên ngoài trường.

Ba của Mục Tuyết Nhi thậm chí còn không chuẩn bị bữa trưa cho cô, cũng như  không cho cô một đồng nào.

Vì vậy mỗi sáng, khi Quý Dạng vẫn đang chăm chỉ trên chiếc xe đạp màu vàng cố gắng để vượt qua con dốc dài, Tống Dương cùng Bàng thời Gia đều từ phía sau chạy qua mặt cô.

Ngồi ở yên sau xe Bàng Thời Gia chính là Bàng Thời Nhạc, cậu ngồi phía sau ôm cái cặp không chút tốn sức, trơ mắt nhìn cô đang miệt mài nỗ lực đạp xe lên dốc.

Quý Dạng đặc biệt tức giận.

Cô gái nhỏ cắn chặt môi, cố gắng đạp nhanh hơn, không muốn nhìn thấy “Chiếc xe đặc biệt” chuyên chở Bàng Thời Nhạc vượt qua mặt mình.

Lúc này, một bóng dáng khác lướt qua.

Khi Quý Dạng nhìn lên, cô thấy bóng lưng của Tống Dương, anh đang đạp trên chiếc xe đạp thể thao của mình.

Yên xe đạp địa hình khá cao, chàng trai hơi khom lưng về phía trước, đạp một cách dễ dàng và nhanh chóng. Gió từ phía trước thổi qua, thổi tung gấu áo phông đen của anh, cô có cảm giác như anh là người vô cùng tự do tự tại, dường như không thứ gì có thể ràng buộc được anh.

Quý Dạng nhìn đến sững sờ.

Cho đến khi cảm giác chính mình bị bỏ lại ngày một xa, khi xe chạy xuống một đoạn dốc, cô mới dùng thêm sức, cố gắng theo kịp.

Bàng Thời Gia đã chở Bàng Thới Nhạc đi một quảng xa.

Quý Dạng vùi đầu chăm chỉ đạp trên chiếc xe đạp nhỏ của mình thì cảm giác trước mặt mình có một cái bóng đen

Cô ngẩng đầu lên, phát hiện Tống Dương đã giảm tốc độ, anh ở phía trước, một tay cầm lấy ghi đông dù vậy thân xe cũng không mảy may lay động, quay đầu lại nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: “Có mệt không?”

Khuôn mặt Quý Dạng đỏ bừng, cô thở hổn hển, nhưng bởi vì không muốn bị anh nói là yếu ớt cho nên vẫn cố gắng chống đỡ, trong thanh âm còn mang theo mùi sữa, nhỏ giọng nói “Em không mệt.”

Tống Dương nhìn cô

Tiểu nha đầu này xem ra cũng rất bướng bỉnh

Sau một lúc, anh khẽ nhếch khóe môi, cười như có như không, hai tay cầm ghi đông, phóng nhanh về phía trước “Vậy thì nhanh lên.”

Tống Dương cười rất nhạt, anh cũng rất ít khi cười nhưng mỗi khi anh nở nụ cười Quý Dạng đều cảm thấy trái tim bé nhỏ của mình như nhảy lên một cái, đập thình thịch.

Giống như cảm giác vào hôm lễ Giáng Sinh, ngày hôm sau tỉnh lại ngoài ý muốn cô phát hiện trên giường mình có một hộp quà, cô thực sự nghĩ đó là món quà mà ông già Noel đã tặng cho cô, cô ôm món quà không buông tay còn lén giấu món quà đó đi. Tâm trạng vô cùng kích động.

——

Quý Dạng cố hết sức đạp theo phía sau

Cũng không biết vì cái gì, có lẽ bởi vì phía trước là Tống Dương, cho nên dường như con dốc này cô đạp mãi cũng không thấy mệt.

Những ngày ở trường tiểu học Cửu Long vô cùng bình thường.

Đi học ở thành phố cũng không khác mấy, đồng phục học sinh ở đây có hơi bẩn và xấu hơn một chút, trẻ con ở đây ngây thơ hơn ở thành phố, nhưng cũng dễ hòa đồng hơn.

Ngày tháng trôi qua, vào một ngày giữa tháng 10, khi Quý Dạng đã tan giờ học buổi chiều, cô nhìn thấy một người ở cổng trường tiểu học.

Là Mục Tuyết Nhi.

Mục Tuyết Nhi không mặc đồng phục, hình xăm trên vai lộ rõ, phụ huynh xung quanh đến đón con đều nhao nhao ghé mắt liếc nhìn cô, hận không thể mang theo con mình cách xa Mục Tuyết Nhi một chút, một số người còn thể hiện thái độ rõ ràng trên mặt có khinh thường thậm chí là tức giận.

Mục Tuyết Nhi hoàn toàn không có cảm giác gì, cô cũng chẳng để tâm đến những ánh mắt kia. Cô cầm theo một cái hộp hình như đang đợi ai đó ở cổng trường.

Quý Dạng cũng không biết Mục Tuyết Nhi muốn tìm ai.

Nhưng khi Mục Tuyết Nhi nhìn thấy Quý Dạng, cô ngay lập tức bước tới

Quý Dạng không ngờ người Mục Tuyết Nhi muốn tìm là mình.

Mục Tuyết Nhi bước đến gần Quý Dạng rồi nhét chiếc hộp vào tay cô, giọng cô ấy có chút lãnh đạm nhưng trong lời nói lại mang theo vài tia run rẩy, cô hỏi: “Gần đây cô có hay đi chơi với Tống Dương không?”

Quý Dạng sửng sốt nhưng cô không trả lời

Mục Tuyết Nhi lại nói: “Nếu cô có gặp, giúp tôi đưa cái hộp này cho anh ấy.” Dừng một chút, cũng không để ý đến những ánh mắt xung quanh của mọi người, cô hạ giọng nói với Quý Dạng: “Nói với anh ấy, sáu giờ, tôi đứng chờ tại hẻm nhỏ Đông Hoa.”

Quý Dạng cầm chiếc hộp.

Cô gái nhỏ ngơ ngác, một lúc sau mới nhìn xuống thứ mình đang cầm trên tay.

Đó là một chiếc hộp được gói bằng giấy màu xinh xắn, trên đó có buộc một sợi dây, còn có một mảnh giấy được ép bên dưới dây ruy-băng

Quý Dạng thực sự không biết mình nên đi đâu để tìm Tống Dương.

Cô thật sự là không hay đi chơi cùng Tống Dương như Mục Tuyết Nhi đã nói, cô chỉ gặp Tống Dương mỗi khi đi học, hai người chỉ đi chung trên một con đường mà thôi.

Cuối cùng Quý Dạng quyết định sẽ đến tiệm sửa xe trong thị trấn để tìm Tống Dương bằng chiếc xe đạp nhỏ của mình.

Thời điểm cô vửa bước vào tiệm sửa xe thấy có rất nhiều công nhân mặc quần áo màu xanh.

Có lẽ họ tưởng cô là con gái của một trong những người công nhân làm việc ở đây nên cũng không ai ngăn cản. Quý Dạng xuống xe, đậu chiếc xe đạp nhỏ màu vàng ở bên cạnh rồi tự mình bước vào.

Quý Dạng nhìn thấy có rất nhiều ô tô và công nhân.

Họ đều là những người đàn ông cao lớn, trên người dính đầy dầu máy.

Cô gái nhỏ mím môi, nắm chặt quai cặp sách có chút lo lắng, cô không biết phải tìm Tống Dương ở đâu, thậm chí anh có ở đây không cô cũng không biết. Cuối cùng, một công nhân đã để ý đến cô rồi hỏi: “Cô bé đang tìm ai vậy?”

Quý Dạng nhỏ giọng nói: “Con muốn tìm anh Tống Dương.”

Khi người công nhân đó nghe xong, liền hét to vào bên trong chỗ sửa xe “Tiểu Tống, có người đến tìm!”

Quý Dạng trông thấy có một cái ván được trượt ra từ dưới gầm một chiếc xe, Tống Dương nằm trên chiếc ván đó hơi quay người lại rồi cúi người chui ra khỏi gầm xe.

Anh không mặc quần áo màu xanh của công nhân mà mặc một chiếc áo phông đen, trên mặt lấm tấm mồ hôi, trong miệng còn đang cắn linh kiện, trên người và găng tay thì dính đầy dầu máy.

Quý Dạng lập tức chạy tới.

Tống Dương lấy đi linh kiện đang cắn trong miệng

Anh cụp mi mắt xuống nhàn nhạt hỏi: “Tìm anh?”

Quý Dạng gật đầu, đưa chiếc hộp đang cầm trong tay ra “Chị Mục Tuyết Nhi nhờ em đưa cho anh.” Dừng một chút “Chị ấy còn nói, sáu giờ… Chị ấy ở hẻm nhỏ Đông Hoa chờ anh.”

Tống Dương không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu hiện gì.

Một lúc sau, anh vẫn tháo găng tay, cầm lấy chiếc hộp trong tay Quý Dạng, cởi dây ruy-băng trên hộp ra.

Tờ giấy được kẹp dưới sợi dây rơi xuống

Quý Dạng ngồi xổm người xuống muốn nhặt lên.

Cô nhìn thấy những dòng chữ được viết trên tờ giấy.

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng vẫn có thể đọc ra được dù sao chúng đều là những chữ đơn giản.

Mục Tuyết Nhi viết: “Nếu anh không đến, em sẽ chết cho anh xem.”

Quý Dạng cảm thấy những lời này có chút đáng sợ.

Cô đem tờ giấy nhặt lên, đưa cho Tống Dương.

Tống Dương không nhận lấy.

Anh mở hộp quà ra, bên trong là một cái đồng hồ vô cùng tinh xảo nhìn qua có vẻ rất đắt đỏ. Thương hiệu này trên thành phố cô cũng từng thấy qua. Thời điểm mỗi lần được đi dạo ở cửa hàng cô đều sẽ trông thấy nhãn hiệu này được bày bán trên quầy hàng. Bình thường trên thành thị cũng chỉ có những thương nhân giàu có mới có thể mua nổi loại đồng hồ này.

Thiếu niên không nói gì, buông thỏng mắt nhìn xuống chiếc hộp, anh siết chặt hộp quà đến nỗi khiến các đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Một lúc sau, Tống Dương nhướng mắt.

Anh cầm lấy tờ giấy trong tay Quý Dạng.

Tống Dương nhìn dòng chữ trên tờ giấy, một lúc sau, đột nhiên vò tờ giấy thật mạnh rồi vo thành một quả bóng.

Quý Dạng bị ánh mắt lạnh lùng như sắp ăn thịt người của anh làm cho hoảng sợ.

Tống Dương đem cục giấy nhàu nát bỏ vào túi quần, nhìn quanh trong xưởng xe, cuối cùng tìm được một người đàn ông trung niên, bước tới, thấp giọng nói: “Chú Khương, giúp cháu một việc, chiếc xe kia…”

Chú Khương nhìn thoáng qua anh, rất nhanh hiểu được “Được rồi, có chuyện gì con cứ về trước đi.”

Tống Dương gật đầu, cũng không nói gì nữa.

Anh quay người định bước ra khỏi tiệm sửa xe, nhưng nhớ tới điều gì đó, anh dừng lại quay đầu nhìn về phía sau.

Quý Dạng vẫn đứng ngây ra đó.

Tống Dương lúc này thực sự không có tâm trạng, anh bước lại, cầm theo chiếc cặp nhỏ của Quý Dạng rồi đưa cô ra khỏi tiệm sửa xe “Tự mình về nhà đi.”

Quý Dạng nhìn theo Tống Dương, anh leo lên chiếc xe đạp thể thao của mình, đạp đi mất hút cũng không quay đầu nhìn lại.

Quý Dạng cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Nhưng cô luôn cảm giác có chút bất an.

Quý Dạng tự lấy chiếc xe đạp nhỏ màu vàng của mình, chạy thật mạnh về nhà.

Lúc này đã gần sáu giờ.

Đầu thu trời tối rất nhanh, khi Quý Dạng đạp xe đến ngõ Đông Hoa thì nhìn thấy chiếc xe đạp thể thao của Tống Dương,  trời cũng bắt đầu trở nên u ám, dần dần những mảng xanh thẫm đã lan khắp nền trời.

Quý Dạng nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong ngõ Đông Hoa.

Hình như là tiếng khóc của Mục Tuyết Nhi “Hôm nay là sinh nhật của anh, em chỉ muốn tặng cho anh một món quà…”

Sau đó lại nghe giọng nói của Tống Dương.

Thiếu niên lạnh lùng hỏi: “Em lấy tiền ở đâu để mua cái này?”

Mục Tuyết Nhi nói: “Em lấy trộm tiền của ba…”

Tống Dương dường như cảm thấy vô cùng khó tin: “Em đúng là điên rồi, lấy trộm nhiều tiền như vậy, em không sợ hắn ta biết được sẽ đánh chết em sao?”

Mục Tuyết Nhi nức nở nói: “Em không sợ, em sẽ trốn đi, em muốn anh dẫn em trốn đi.”

Chớp mắt mọi thứ trở nên yên tĩnh.

Quý Dạng cẩn trọng từng chút thăm dò đi qua.

Nhìn thấy Mục Tuyết Nhi nắm lấy tay áo của Tống Dương, khóc nức nở nói: “Tống Dương, anh hãy dẫn em rời khỏi cái trấn Cửu Long này, em không muốn ở lại cái nơi rách nát này nữa, anh dẫn em đi được không, em thích anh, em muốn ở bên anh cả đời…”

Tống Dương đem ống tay áo đang bị nắm chặt của mình kéo trở về

Thiếu niên buông thỏng mắt, hai tay nắm chặt nổi đầy gân xanh, thanh âm so với mùa đông tuyết còn lạnh hơn “Anh nói rồi anh không thích em, đừng hao tốn tâm tư trên người anh. Còn có, Bàng Thời Gia cùng với anh chính là anh em, em đã đi theo Bàng Thời Gia thì ở cùng cậu ấy cho tốt, có nghe thấy không? ”

Mục Tuyết Nhi bả vai co lại, không nói lời nào.

Tống Dương cầm hộp đồng hồ trong tay “Hóa đơn mua cái này ở đâu, đưa cho anh, anh sẽ đem trả lại.”

Mục Tuyết Nhi cắn chặt môi: “Không được”

Giọng nói Tống Dương liền trầm xuống: “Mục Tuyết Nhi.”

Quý Dạng đứng ngay đầu hẻm nghe được lời này không nhịn được run một cái.

Mục Tuyết Nhi cũng đồng thời run rẩy, thanh âm mang theo chút nức nở: “Em… Em đã vứt rồi.”

Tống Dương không nói chuyện.

Một lát, anh hỏi: “Vứt ở đâu?”

Người Mục Tuyết Nhi run lẫy bẫy “Ở thùng rác phía trước cửa hàng.”

Tống Dương thời điểm này mới chỉ 15 tuổi nhưng đã cao đến 1m78, so với Mục Tuyết Nhi thì cao hơn rất nhiều.

Trời dần về khuya lại càng âm u và lạnh lẽo.

Thiếu niên chầm chậm nói:: “Nếu tìm được hóa đơn, anh sẽ mang trả lại đồng hồ rồi sẽ đưa tiền lại cho em. Nếu không tìm thấy, bản thân anh cũng có một chút tiền, nhưng không đủ. Số tiền còn lại anh sẽ từ từ làm công trả lại cho em”

Mục Tuyết Nhi không nghĩ tới Tống Dương có thể tuyệt tình như vậy.

Cô giương mắt, hai mắt đẫm lệ, sững sờ nhìn Tống Dương.

Tống Dương quay người, đi được vài bước thì dừng lại, cũng không quay đầu “Còn nữa, sau này cũng đừng tới gặp anh.”

Quý Dạng nhìn theo Tống Dương đi ra khỏi con hẻm.

Tống Dương không nhìn thấy Quý Dạng, chính mình leo lên chiếc xe đạp, hướng về phía thị trấn đạp đi

Quý Dạng nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ trong hẻm Đông Hoa.

Cô nhìn sang, thì thấy Mục Tuyết Nhi ngồi chồm hổm trên mặt đất, gần như sụp đổ mà khóc lớn.

Quý Dạng lần đầu tiên trong đời trải qua một cảnh tượng như vậy.

Đây cũng không phải việc mà cô có thể tham gia.

Cô bé từ từ đẩy chiếc xe đạp nhỏ trở về.

Một vài ngọn đèn đường thưa thớt đã được bật lên, ánh sáng rất nhẹ, đặc biệt nhìn rất mông lung mờ ảo, con đường một hai mét cũng không thể soi rõ.

Quý Dạng năm ấy vẫn còn rất nhỏ.

Thậm chí nghe được lời yêu thích từ miệng Mục Tuyết Nhi nói với Tống Dương là gì cô cũng không hiểu.

Nhưng có một điều cô có thể hiểu

Đối với Tống Dương không thể dễ dàng nói ra hai chữ yêu thích

So với những gì cô trông thấy từ anh, người anh trai cô luôn tự cho là “ôn nhu”, là vị thần của mình thì có lẽ anh chính là một con người vô cảm hơn rất nhiều.

HẾT CHƯƠNG 7