Hai tiếng "Thẩm Tiềm" vừa từ miệng Lục Dục Thành phát ra, bầu không khí nhất thời căng thẳng.
Tạ Thiên Dật cùng Trịnh Quân với cảm giác trách nhiệm đầy sâu sắc còn chưa kịp mở miệng, một thanh niên tóc quăn bên cạnh đã kéo Lục Dục Thành, ghé sát bên tai gã nhỏ giọng nhắc nhở: "Cậu nhớ nhầm rồi. Không phải đã nói với cậu anh ấy là Thẩm Phóng sao? Thẩm Tiềm là anh trai, còn đang nằm viện."
Thanh niên tóc quăn kia là Diệp Trường Sinh, là em họ xa của Tiết Diễm, mặc dù bên ngoài là một gã tùy tiện nhưng nội tâm lại hết sức tinh tế.
Cậu ta biết anh trai Thẩm Phóng là Thẩm Tiềm còn đang sống thực vật nằm trên giường, trong lòng thấy thông cảm cho anh, sợ rằng lúc này Thẩm Phóng nghe được lại thấy đau buồn.
Chưa kể...
Thẩm Phóng căn bản không để ý, ngược lại trên mặt lại tươi cười, vui vẻ nói, "Anh biết anh trai tôi sao?"
Lục Dục Thành nói có lệ, "Ừm, đã từng gặp qua. Thật xin lỗi, tôi ở nước ngoài nên không rõ ràng tình huống của anh trai anh." Miệng gã nói thật có lỗi nhưng trên mặt lại không có chút thần sắc hối lỗi nào, vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Phóng như cũ, "Nhưng bề ngoài hai người thật sự rất giống."
Bị nhận sai lại còn cố tình nhấn mạnh, việc này nếu đặt trên người kẻ khác thì cho dù có là anh trai ruột thì cũng không vui vẻ gì.
Thế mà ngoài ý muốn, Thẩm Phóng thấy rất vui. Dù sao từ nhỏ đến lớn anh đều thích giả vờ là anh trai đi khắp nơi diễu võ giương oai, nhưng đã rất lâu rồi không ai nhận sai anh cùng Thẩm Tiềm.
Bọn họ trước đây mới thật giống, một lớn một nhỏ xinh xẻo như búp bê, giống nhau như đúc. Nhưng từ trung học trở lên thì khác biệt giữa hai người cũng rất rõ ràng, nhất là khí chất. Bình thường mới gặp thì mọi người có thể sửng sốt vì hai người quá giống nhau, nhưng chỉ dừng ở quan hệ huyết thống chứ không nhận nhầm.
Cho nên việc Lục Dục Thành đột nhiên nói vậy khiến Thẩm Phóng cảm thấy gã có đôi mắt rất tinh tường, nói: "Không sao đâu, anh ấy vẫn ổn. Tôi thích nghe người khác kể về anh trai tôi, anh có thể nói rõ hai người quen nhau như thế nào không?"
Lục Dục Thành ban đầu vốn là cố ý, tự gã đưa ra ý muốn gặp bạn đời của Tiết Diễm, sao lại gặp ngay cái tên này để rồi phạm loại sai lầm cấp thấp như vậy?
Lúc này tâm tình Thẩm Phóng dường như không bị ảnh hưởng mà còn hết sức hưng phấn, còn gã ngược lại không định nói tiếp, ôm ngực đứng ở một bên, trên gương mặt lạnh lùng còn có ý đăm chiêu.
Tạ Thiên Dật nhanh chóng nhân cơ hội này điều tiết lại không khí, mở đèn lớn lên, kêu mọi người đừng đứng nữa mà hãy ngồi nói chuyện.
Cậu em họ tóc xoăn Diệp Trường Sinh quen Lục Dục Thành đã lâu, hẳn nhiên việc quen biết Thẩm Tiềm cậu ta cũng là đương sự, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Thẩm Phóng bèn chủ động lên tiếng, "Anh trai anh thời trung học là chủ tịch hội học sinh phải không? Có một lần tôi cùng Dục Thành lén lẻn vào đó, không khéo gặp hội học sinh đi kiểm tra, thế là bị anh trai anh giữ lại. Hai chúng tôi là người ngoài nên bị anh ta nhất quyết bắt chép phạt mười lần nội quy trường học, quả thực là bóng ma tâm lý mà."
Trường trung học của Thẩm Tiềm cùng Thẩm Phóng là trường trọng điểm của sở, hai người hơn kém nhau hai năm. Khi Thẩm Tiềm còn đi học vốn là chủ tịch hội học sinh, mà cán bộ hội học sinh quyền lực cùng tầm ảnh hưởng đều rất lớn, toàn bộ học sinh khóa đó ai cũng đều quen anh.
Cho nên Thẩm Phóng cũng không bất ngờ tại sao họ lại biết đó là anh trai anh, mà việc nhầm lẫn hai người này hẳn cũng không phải chuyện kỳ lạ.
Nhưng mà trước đây anh chưa từng nghe thấy anh trai nhắc đến sự tình này, hết sức hiếu kỳ, "Anh ấy gọi là cậu liền nghe theo sao? Cậu là người ngoài thì sợ cái gì chứ?"
Mười lần nội quy trường học, nghe thôi cũng đã thấy khủng bố. Chưa kể trường cũ của họ còn có tiếng nội quy quá rườm rà.
Diệp Trường Sinh nhớ lại, trong lòng vẫn còn nhỏ lệ, "Tôi nói tôi là người ngoài, anh ta nói "Cậu chắc chứ? Nếu cậu thấy vấn đề trong trường học đã tính là nghiêm trọng, thì thử nhìn những người bên ngoài xử lý xem? Gửi một bản báo cáo tới sở kiểm sát giáo dục, cậu sẽ phải đeo hồng kỳ diễu hành ngoài phố dưới sự giám sát của cảnh sát." Hai chúng tôi sợ mất mặt, thế là đành phải giả bộ là học sinh trốn học, chép mười lần nội quy đến mức tay cũng muốn rụng ra."
Trước cửa trường họ ngày trước đúng là có người bị bắt đeo lá cờ đứng hộ trợ giao thông, giúp đỡ người đi đường, nhưng mà là vi phạm giao thông mới bị phạt như thế.
Thẩm Phóng bèn cười ha hả, "Các cậu tin thật à? Những người đó đều bị cảnh sát giao thông bắt mà. Ai da anh tôi tại sao lại có thể xấu xa như vậy ha ha ha ha."
Sau thật nhiều năm Diệp Trường Sinh mới phản ứng lại, sờ sờ đầu, cảm thấy mình bị lừa thật đẹp.
Nhưng mà lúc đó Thẩm Tiềm nói nghiêm túc như thật!
Nhất là nhớ lại khi đó cậu ta cùng Lục Dục Thành đều mặc áo trong là đồng phục trường tư, có thể khẳng định ngay từ đầu Thẩm Tiềm đã nhìn thấu cho nên mới cố tình chỉnh họ.
Lục Dục Thành nghe thấy đoạn dark past này, sắc mặt kiêu ngạo lạnh lẽo sắp có chút không chịu được.
Thẩm Phóng cười nửa ngày mới nói, "Các cậu đến trường tôi làm gì? Có quen ai trong đó không?"
Diệp Trường Sinh nói: "Bọn này tới gặp anh họ cùng Trịnh Quân."
"Hả?" Thẩm Phóng sửng sốt, "Hai người họ cũng học trường đó? Hẳn là cùng khối với tôi phải không?"
Lục Dục Thành tuy rằng không nói chuyện nhưng vẫn lắng tai nghe, lúc này đột nhiên chen vào, "Đúng vậy, chẳng lẽ anh không biết? Lúc đó A Diễm và Thẩm Tiềm còn rất thân thiết."
Thẩm Phóng ngỡ ngàng, "Thật vậy sao? Thế mà tôi lại không biết Tiết Diễm!"
Khóe miệng Lục Dục Thành kéo thành một đường cong, ngoài cười nhưng trong không cười, "Ai biết được. Có lẽ hai người đó không tính cho anh biết tới quan hệ của họ."
Thẩm Phóng sắc mặt không biến nhưng trong lòng lại không vui, cảm thấy người này âm dương quái khí (*), như thể đang ám chỉ điều gì.
(Âm dương quái khí: cổ quái, khó nắm bắt) Vừa rồi anh cũng chỉ thuận miệng hỏi, nhưng ý tứ của người này giống như anh trai cố ý giấu diếm anh vài việc.
Bất kể là kẻ nào, cũng không cho phép nói bậy về anh trai.
Ấn tượng không tồi của anh với Lục Dục Thành ngay lập tức bay biến.
Trịnh Quân nhạy bén, mắt thấy hai người họ định tiếp tục căng thẳng bèn một bên ra hiệu những người khác mở nhạc tiếp tục ca hát, một bên cười hào sảng tiếp tục chuyện khi nãy, "Nhất trung cũng không tệ lắm, phương thức dạy học cũng mới lạ. Tôi cùng A Diễm học ở đó đến khi thi đậu vào trường quốc tế XX."
Trường quốc tế XX là một trường tư thục ở đó, cách nhà Thẩm Phóng cũng không xa lắm, nhưng một là quản lý nghiêm khắc, hai là học phí rất cao, đến nay anh vẫn chưa có cơ hội đến đó. Tuy nhiên nghe nói chương trình học bao quát từ mẫu giáo đến trung học, học sinh đều học thẳng, chỉ có một số rất ít từ các trường bình thường khác chuyển tới.
Thẩm Phóng lại nhớ tới một sự kiện khác, "Trường quốc tế XX à, ngày trước tôi cũng quen một bạn nhỏ ở đó. Tiếc là..." Anh cười cười, "Cũng không biết sau đó thế nào."
Trịnh Quân còn đang định nói tiếp, cánh cửa lại bị đẩy ra.
Tiết Diễm đi vào, phía sau còn có ông chủ Tần.
Cuộc trò chuyện lập tức tạm dừng, Tiết Diễm ra hiệu với Thẩm Phóng, anh lập tức đứng lên tới bên người hắn.
Tiết Diễm trước hết giới thiệu ông chủ Tần với Thẩm Phóng.
Ông chủ Tần tên là Tần Xa, là một ông chú đầy phong vị văn nhân, ăn mặc hết sức nhã nhặn, trên người còn thoang thoảng mùi hương trầm, thoạt nhìn không có dáng vẻ nào của dân nhà giàu mới nổi.
Nhưng Thẩm Phóng lại chú ý đến đứa trẻ trên vai ông, nó mặc đồ vàng, trên cổ lẫn tay chân đều đeo vòng vàng lấp lánh, thoạt nhìn giống hệt Thiện Tài Đồng Tử liền hiểu chỗ vòng vàng rực rỡ này hẳn là do mẹ nó trang trí.
Ông chủ Tần đi tới, mỉm cười bắt tay với Thẩm Phóng.
Thằng cu trên vai ông cũng học theo cha vươn tay, Thẩm Phóng nhịn không được cười toe, cũng nắm bàn tay bé nhỏ một chút.
Tiết Diễm lại giới thiệu đến Lục Dục Thành.
Lục Dục Thành liếc nhìn Tiết Diễm trầm ngâm, chuyển hướng đến Thẩm Phóng lại là gương mặt cao ngạo lạnh lẽo kia, hướng mắt nhìn xuống anh, ngay cả bắt tay cũng trực tiếp loại bỏ.
Thẩm Phóng cảm thấy cái tên nói xấu anh trai này quả nhiên thật đáng ghét!
Tiết Diễm ôm vai anh, hướng Lục Dục Thành cùng ông chủ Tần bình tĩnh giới thiệu, "Đây là vợ của tôi, Thẩm Phóng."
Tạ Thiên Dật cùng Trịnh Quân mỉm cười, bí mật trao đổi một ánh mắt đầy ý tứ.
Thẩm Phóng lại phản đối, "Không phải vợ! Vợ vừa nghe đã thấy là từ chỉ phái nữ, mà tôi dù sao cũng không giống một cô gái!"
Tiết Diễm quay đầu nhìn anh, vẻ mặt "Sao anh phiền vậy" rất không kiên nhẫn.
Diệp Trường Sinh bên cạnh kinh hãi, lo rằng ông anh họ chuẩn bị nổi giận, còn đang tính hòa giải thì chợt nghe Tiết Diễm nói, "Vậy giới thiệu lại vậy. Đây là người đàn ông của tôi, Thẩm Phóng."