Hồng Mông Linh Bảo

Chương 45

Chương 45 Hỗ trợ bạn học (thượng)

Ngày hôm sau đi học lúc ra chơi Minh tìm Ánh nói chuyện riêng:

- Mày theo tao một chút, ta có chuyện tốt cần bàn.

- Được.

Hai đứa kiếm nơi kín đáo Minh nói:

- Đêm qua tao được người tặng cho một viên tiên dược Bổ Huyết đan, thứ này cũng giúp cho xương cốt phát triển. Với tư chất của tao thì không cần đến nó nếu mày muốn dùng nó tao tặng cho mày, với điều kiện là mày phải uống nó trước mặt tao. Mày về suy nghĩ trong vòng 3 ngày rồi trả lời cho tao.

- Uống đan dược này phản ứng ra sao?

- Uống vào miệng thơm ngon, xuống bụng sẽ bốc hỏa làm tim đập nhanh mạnh hơn, khí huyết sôi trào hai phần, sau khoảng năm phút thì dịu lại dần và bất đầu mang tác dụng. Người có bệnh tim mạch thì không nên uống nó, ngoài ra không có cấm kỵ cũng không có tác dụng phụ.

- À, việc này không thể để lộ cho bất cứ một ai, kể cả sau đó. Nhớ lấy!

Hai ngày sau Ánh quyết định đồng ý dùng đan dược. Minh hẹn đến tối sẽ đén nhà hắn. Theo như cách thức cho Sáng dùng thuốc, Minh đứng yên bên cạnh đem thần thức kiểm soát, hòng nếu có gì xảy ra còn kịp thời cứu hắn. Cuối cùng mọi việc êm xuôi. Ánh cảm thấy trong người tiềm năng bỗng trở nên mạnh mẽ không biết bao nhiêu lần, khí huyết vận hành dường như mạnh hơn xưa. Minh thấy Ánh bình an sau khi dùng đan dược thì trở về.

Mấy ngày sau đó thấy Ánh vẫn đi học đều, Minh lén dùng thần thức kiểm tra thì thấy đan dược đang chậm tác dụng phát triển đến xương cốt hắn thì cả mừng. Xem ra chỉ một hai tháng Ánh sẽ cao lớn bằng người cùng lứa tuổi bình thường.

Khi ngồi trong lớp Minh thường dùng thần thức xem trong trường, rồi phía ngoài trường. Trường có lớp sáu đến lớp chín nên học sinh đã khá lớn, có thể tự lo cho bản thân, tuy nhiên tranh chấp, bắt nạt xảy ra hằng ngày. Thỉnh thoảng Minh gặp những cuộc đánh nhau hội đồng, chuyện này Minh không để yên lên tiếng cảnh cáo, giải tán kịp thời. Hôm nay vào tiết thứ sáu Minh thấy một nam sinh không biết tranh chấp chuyện gì đánh nữ sinh thì cảnh cáo:

- Mày nam nhi đại trượng phu thượng chân thượng cẳng với mấy đứa con gái thật là vô sỉ, nếu đức con gái nào tự nguyện đánh với mày thì không sao, mày lại dùng sức nam nhi bắt nạt con gái thì coi chừng:

- Địt mẹ, thằng nào nói gì đó, giỏi thì ngon ra đây. Tao cứ đánh nó đó mày làm gì được ông.

Lời chưa dứt đã thấy hai má bị người tát mạnh mấy cái, đau rát như bị bỏng, hai tai ù đi chỉ nghe mấy tiếng „bộp đét“ thấy miệng mặn cộm nhổ ra một búng máu kèm theo một cái răng. Hắn nhìn trước xem sau, không thấy bóng ai thì thấy bụng bị ai đánh bay ra năm sáu thước nằm ôm bụng lại vẫn không thấy bóng ai đánh sợ hãi la lên:

- Có ma, có ma.

- Mày cả gan chọc giận thách thức ta thì ta cho mày chết thảm!

- Xin tha mạng....

- Biết sợ rồi hả. Từ nay tao thấy mày cậy sức bắt nạt kẻ yếu thì tao sẽ đánh cho mày tàn tật ngồi xe lăn cả đời.

- Ta không dám nữa.

Vừa rồi bất đắc dĩ Minh thừa lúc trong lớp không ai để ý, trong chớp nhoáng dùng ẩn thân thuật bay lại tát cho tnê kia hai tát, đạp nhẹ thêm cho hắn một cái vào bụng, sau đó trở về chỗ cũ, thấy không có ai chú ý chàng cúi người xuống thu lại „Ẩn thân thuật“ mới ngồi thẳng lên. Sau đó dùng truyền âm thuật đe dọa tên kia.

- Thôi tha cho mày, bài học hôm nay phải nhớ lấy cả đời. Nếu còn lần sau tao thấy mày bắt nạt kẻ yếu ta sẽ không dễ dãi như hôm nay đâu. Mau cút đi.

Hai ngày nữa đã đến ngày dự tiệc sinh nhật của Tú-Ngọc, Minh sau khi nhận thiệp mời năm ngày đã phúc đáp nhận lời đến dự tiệc. Tú-Ngọc mặt mày hớn hở, lắm lúc thẫn thờ mỉm cười một mình làm các bạn gái cùng lớp ngạc nhiên.

Thật ra cũng bình thường, con gái bước vào tuổi mơ mộng là tuổi đẹp nhất, yêu đời nhất, xem cái gì, chuyện gì cũng tích cực đáng yêu. Cũng có thể là tuổi bắt đầu biết yêu.

Minh trái lại mười lăm tuổi, tu vi, tài cao nhưng tâm sinh lý mới bắt đầu phát triển, ở nơi Minh lại chậm trễ so với bạn trai cùng lứa. Chàng khi gặp được phái đẹp, biết đánh giá, thưởng thức sắc đẹp, cơ thể theo tự nhiên phản ứng đòi hỏi sinh lý có rạo rực nhưng không mãnh liệt nên dễ dàng khống chế. Tâm lý tình cảm trai gái chưa phát triển, chưa hưởng hương vị ngọt ngào cũng như trái đắng của tình yêu lứa đôi. Minh nhận lời Tú-Ngọc thuần túy vì tò mò về buổi tiệc, chứ không phải vì thích nàng.

Giờ tiệc đã điểm Minh đã có mặt trước cổng một biệt thự màu trắng, phía trước có vườn hoa, sau hàng rào tường là đến một hàng cây phượng vĩ rồi trước nhà có sáu cây cảnh bonsai tuyệt đẹp trông như những cây cổ thụ nhỏ được chăm sóc cắt tỉa cẩn thận. Chàng dùng thần thức vào trong biệt thự thấy trong đó đã có khoảng bảy tám chục ngườì đến trong đó có mấy người học trong lớp quen thuộc, Hằng, Trường, Ánh và một số bạn học nữ, nam bạn học chỉ có Trường Ánh và Minh, vừa đến trước cổng đã có hai người đón tiếp hỏi:

- Không biết cậu tên gì để chúng tôi thông báo.

- Thanh-Minh!

Sau đó chàng đưa thiệp mời cho 2 vị đón khách. Vừa rồì hai người bọn họ không biết thiếu niên này đi lại đây bằng cách nào, chỉ bất ngờ nhìn ra trước thì đã phát hiện Minh ở ngay trước mặt nên thắc mắc vô cùng, không biết hắn đi xe gì đến, chẳng lẽ đi bộ, nếu đi bộ thì phải thấy từ đàng xa mới phải, còn đi Honda thì phải nghe thấy tiếng xe, xe hơi thì cũng phải đi bộ từ bãi đậu ra. Một người xem qua thiệp mời liền dẫn Minh vào trong hô lớn:

- Khách quý, Thanh Minh bạn học đã đến.

Lập tức từ trong đại sảnh có hai người một nam một nữ ra đón tiếp Minh, chào hỏi rồi mời nước ngọt, rượu....

Minh đến Trường và Ánh nói chuyện một lúc thì lại nghe thấy người hô:

- Ba vị khách quý, Đại Thành và Trung Quy, Như Uyển bạn Việt Kiều từ Mỹ đã đến.

Minh nhìn lại thì thấy một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám cao ráo đẹp trai da ngăm bóng khỏe mạnh, vậple màu lam rất nổi, thiếu niên kia cũng tầm tưổi đó, đầu to, để tóc ngắn, vận sơ mi trắng, quần tây đen giống Minh, vai hùm lưng gấu, trông sơ qua cũng biết là hắn có sức lực vạn cân. Đứng sau là một vị tiểu thư cỡ tuổi Tú-Ngọc, dáng vóc gần như Tú-Ngọc, để tóc dài kẹp lên rất khéo, khuân mặt trái xoan, mạt mũi thanh tú, nụ cười có duyên đáng mến.

Buổi tiệc bắt đầu. Người điều khiển chương trình ra tự giới thiệu mình sau đó giới thiệu ba má của Tú-Ngọc, ông bà Khổng Thi Thơ sau đó nói lớn:

- Tôi xin giới thiệu vai chính của chúng ta Tú-Ngọc vaì chính bữa tiệc hôm nay của chúng ta, mời tiểu thư rời gót ra chào quý khách.

Tú-Ngọc hôm nay vận một bộ Tây Y đơn giản màu trắng làm làn da trắng nổi bật, nàng vui vẻ nhìn quanh quý khách.

Từng người đến nàng chúc mừng đồng thời trao quà tặng cho nàng. Bên nàng có hai bạn gái đồng tuổi mỗi khi nàng nhận quà liền đưa một nàng, còn nàng kia đánh số ghi nhớ. Đứng gần Minh Ánh hỏi:

- Anh Minh quà anh đâu sao không thấy!

- Đang giấu trong người, chút nữa tao mang ra.

Ánh nhìn kỹ vào Minh thắc mắc, không biết hắn dấu quà tặng ở chỗ nào.

Thấy vậy Minh mỉm cuời nói:

- Yên tâm đi, quà của tao nhỏ lắm mày sao tìm thấy chỗ tao giấu được.

Lúc nãy tao đến hơi trễ, mày có biết quý khách phần nhiều từ đâu tới không?

- Đủ mọi nơi, từ những thành phố, tỉnh lân cận Komtum, Pley Ku Đà Lạt,, Di Linh, Thành phố HCM. Tao cũng không ngờ Tú-Ngọc lại quen nhiều đến thế.

Chẳng bao lâu đã đến Minh, chàng theo người khác đến bắt tay mỉm cười nhẹ nhúc:

- Chúc mừng Tú-Ngọc bạn học mừng sinh nhật 15 vui vẻ, mọi sự như ý.

- Cám ơn Minh.

Tiếp theo tay trên tay trái Minh đã cầm một kiện quà nhỏ vuông vắn được bọc bằng giấy bông xanh cột giây thắt nơ trông khá bắt mắt. Chàng đưa kiện lễ vật nói:

- Một chút vật lưu niệm ngày hôm nay mong bạn nhận cho.

- Cám ơn Minh bạn học.

Phía sau Minh là mấy bạn Việt kiều, Đại Thành, Trung Quy và Uyển Như. Đại Thành thấy Minh trong tay không mang lễ vật, sau lại thấy chàng trao lễ vật nhỏ mọn, khiêm nhường thì khinh thường nói bằng tiếng Anh nhỏ với Trung Quy và Uyển Như:

- Hừ, làm ra vẻ bí mật. Cứ xem lễ vật nhỏ như nắm tay thế kia, ta đoán trong cũng chẳng có gì quý giá, hột xoàn kim cương thì thằng cù lần nhà quê đó không thể có được!

- Mày nói cũng đúng.

- Cái đó thì không đoán được. Trên đời có biết bao nhiêu vật nhỏ có giá trị cao quý.

Minh đứng trước nhưng với thính giác của hắn, mọi lời bàn tán của ba Việt kiều bạn Tú-Ngọc lọt vào tai chàng không sót một lời. Minh thản nhiên nhìn những lễ vật trên tay bọn họ quả nhiên lớn hơn của Mình nhiều nên cũng không đánh giá thêm.

Sau khi chào hỏi chúc mừng, mời mọi người vào bàn, bữa tiệc chính thức bắt đầu nâng ly rượu sâm panh, cụng ly lên uống. Ngồi chung với các bạn học khác, mấy bạn học gái chỉ nhấp vài miếng mặt đã đỏ lên nóng bừng khiến máy cô không dám uống hết ly, vội đẩy sang các bạn trai. Minh uống hết ly của mình thấy men rượu bốc lên, chân khí trong tự động vận chuyển một chu thiên, men rượu bị hấp thụ sạch sẽ men dư thừa. Chàng chỉ cảm thấy cả thư thái, thoải mái, lim dim mắt hưởng thụ, trong khi thấy Thanh-Hằng ngồi đối diện, và một cô bạn học nữa đã đẩy ly rượu trước mặt Minh.

- Không tiếp thụ được thứ tốt này à, đáng tiếc lắm.

- Tụi này uống thử một chút rồi, ngon thiệt nhưng uống nhiều không được. Minh uống hết dùm.

- Vậy ta không khách sáo.

Chàng lần lượt uống thêm hai ly nữa sau đó yên lặng hưởng thụ men rượu một lát thì thấy Nhật Ánh cũng đẩy sang Minh một ly. Thấy vậy Minh hỏi:

- Mày uống hết ly nào chưa, sao đẩy ly của mày sang cho tao?

- Uống hết ly của tao rồi, ly này của Ánh-Hồng đẩy qua cho tao.

- Vậy thì mày càng phải uống ly này, đây là ân tình người đẹp trao tặng. Nếu mày không uống cũng là từ chối ân tình của nó.

- Nhưng tao sợ chịu không nổi, vì khi tao uống một ly đầu đã thấy choáng váng.

- Đâu tao xem!

Minh nhìn Nhật-Ánh đem vào người nó một tia thần thức nội soi thì thấy men rượu bốc lên hòa vào khí huyết vận chuyển theo huyết mạch lên đầu não.

-“Quả nhiên thằng này hấp thụ không kịp men rượu nồng này, nếu để nó uống ly nữa chắc nó không chịu nổi thật, thôi ta uống dùm nó ly này“.

- Thôi được, mày uống một ly đã đến mức giới hạn, sau này sẽ khá hơn.

Minh lại uống thêm ly nữa, sau đó trả ly cho Nhật-Ánh.

Tiệc có món yến sào đại bổ, Minh khuyên Ánh dùng thứ này nhiều một chút. Còn chàng thì dùng mỗi món một ít, đồ biển tôm hùm, cá biển....

Vừa bỏ đũa thì thấy ba Việt Kiều hướng bàn mình đi tới. Đại Thành đến tự giới thiệu:

- Đại Thành, muốn đến làm quen với quý bạn, không biết chúng tôì có được hận hạnh!

Hắn đưa tay trước mặt Minh muốn bắt tay.

Minh bất đắc dĩ lịch sự đưa tay phải ra bắt lấy. Không ngờ tay vừa nắm vào nhau, Đại Thành bất ngờ vận sức ra bóp mạnh lấy. Minh thầm cười lạnh, bên ngoài biểu hiện như không biết, cũng vận sức vào tay phải khiến cho tay trong chốc lát cứng như sắt để mặc Thành muốn bóp bao lâu tùy ý, thấy Thành sau một lúc vẫn chưa chịu phép chàng bóp mạnh một chút đã thấy Thành bủn rủn tay chân, bàn tay đau nhói, bây giờ muốn rút ra lại cũng không được, chỉ thấy bàn tay đối phương đang cứng như thép bây giờ biến thành nóng như sắt nung, muốn rút tay lại thì lại cảm thấy như bị gọng thép giữ chặt lấy. Thấy mặt Thành lúc này lúc đỏ lúc xanh sức lực mất hết thì biết hắn đã thấm đau mới buông ra tha cho hắn mỉm cười nói:

- Thanh-Minh, hân hạnh được làm quen với bạn.

Trung Quy cũng bước tới đưa tay ra nói:

- Trung Quy hận hạn quen biết bạn.

Minh lại bắt lấy tay Trung Quy lại cảm thấy tay hắn rắn chắc như thép nóng rực bóp lấy tay mình. Minh thầm nghĩ „có lẽ là chu sa hay thiết sa chưởng gì đây, đối với ta không ăn thua gì“ Chàng vội vận Hàn băng chân khí ra lòng bàn tay. Quy đã tưởng nắm chắc sau khi thấy Thành thử thất bại hắn tự tin với ba thành chu sa chưởng của mình cũng đủ nung nóng bàn tay đối phương, dè đâu lại thấy một luồng khí lạnh từ bàn tay đối phương mạnh mẽ hóa giải hoả khí của mình lại còn dư kình dồn qua tay mình, khiến cảm thấy tay mình trong chốc lát tê dại đau đớn rồi mất hết cảm giác. Hắn đang định la lên thì tay mình có thể rút về bên tai đã nghe giọng trầm ổn của đối phương:

- Hân hạnh!

Hai người sau một lúc mới thấy bớt đau, tay đã khỏi trở lại bình thường cũng nhờ Minh hạ thủ lưu tình những chuyện nói xấu sau lưng chàng không thèm chấp.

Anh Thành, và anh Quy muốnn làm gì Uyển Như đã biết nên chuyện gì xảy ra sau đó nàng đã đoán được, nàng không ngờ ở phố nhỏ Buôn Ma thuột này lại xuất hiện một thiếu niên lợi hại như thế, cả hai người cùng thất bại, nàng không dám dở trò như hai người tiến đến giơ tay ra nói:

- Em là Uyển Như, hận hạnh được biết anh Thanh-Minh.

Minh bắt tay Uyển Như thì cảm thấy tay nàng nhỏ và mềm mại mát dịu, một mùi thơm từ người nàng bay vào mũi khiến chàng nghĩ „phải chăng đây là mùi nước hoa nàng dùng, hơi nặng mùi! Minh đã từng cận kề mỹ nữ và đã kiến thức mùi từ thân thể mấy nàng, êm dịu như có như không nên đánh giá đây là múi nước hoa“

- Hận hạnh được biết Uyển Như, cô là em hai người này hả?

- Vâng, đó là anh Thành còn anh Quy là bạn của anh ấy.

- Thì ra thế!

Trong khi chờ bọn họ chào hỏi các bạn khác trong bàn Minh nhờ người kéo thêm ghế chung quanh bàn rồi nói:

- Mấy lúc có dịp gặp nhau đông đủ, mời các bạn cứ tự nhiên kiếm chỗ ngồi trò chuyện cho thoải mái.

- Người giúp bàn lại đem thêm chén đũa ly và bia, rượu lên đãi khách.

Bàn đang sáu người nay bỗng thành chín người nên náo nhiệt một góc khiến nhiều ngườì chú ý. Tú-Ngọc dùng tiệc xong cũng chạy lại hỏi han bạn bè thấy Minh bị mấy anh Việt kiều không ngừng tống bia, không ngừng khiêu khích. Minh bồi tiếp hai đứa uống đã hết mười chai còn mỗì đứa uống chỉ một nửa là năm chai. Tú-Ngọc và các bạn học ngồi đó ai cũng nghĩ thầm „rõ ràng không công bằng, từng người tay phiên nhau mời cụng“. Tú-Ngọc xem một lúc lâu chịu không được bênh vực Minh nói:

- Anh Thành và anh Quy như vậy thật là khinh người bạn học của em thay phiên nhau tống rượu anh Minh. Nếu đã ngồi cùng bàn uống mỗi lần cụng ly là cả ba cùng uống mới phải, đàng này thay phiên nhau mời rõ ràng muốn cho anh Minh mau say bỏ tiệc vui của em.

- Đâu có, anh mời Minh và Quy mời Minh khác nhau, nếu không Minh cũng có thể kiếm người mời lại tụi anh.

- Chỉ cái cối thôi, tụi em ở đây chỉ là học sinh lớp tám cùng tuổi em chưa được uống rượu bia nhiều, Minh kiếm đâu ra bạn lớn như hai anh. Chính Minh cũng chưa đến tuổi được uống rượu bia, chỉ được nhấm nháp cho biết vị chút thôi.

- Anh Minh ăn có vừa miệng không?

- Ngon, đương nhiên ngon miệng. Lần đầu tiên anh thưởng thức mấy món này đó.

- Còn Tú-Ngọc, em có ăn được gì không, hay là vui quá ăn không vào.

- Cũng ăn được một ít.

Thanh-Hằng ngồi gần nghe hai người nóì chuyện vui vẻ nói vào:

- Chắc Tú-Ngọc thấy anh Minh đến dự tiệc Sinh Nhật vui quá nên ăn không vô đấy mà.

Minh hai mắt nhìn thẳng vào mắt Tú-Ngọc như xem xét làm nàng cảm giác như bao nhiêu tâm sự trong lòng mình bị phơi bày cả ra trước mắt chàng. Nàng đỏ mặt vội vàng quay đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào mắt chàng nữa trong lòng nghĩ „sao đôi hôm nay mắt chàng uy nghiêm, sắc bén lại sáng đến thế“

- Không có đâu, Tú-Ngọc thấy mọi người trong số bạn bè đến đông đủ mới vui mừng thôi.

Vừa dứt lời người xướng ngôn viên đã mời nàng đến mở quà Sinh Nhật.

Nàng lần lượt mở theo thứ tự thì nhận được đủ thứ búp bê, sách vở, tiểu thuyết,.. chẳng mấy chốc mở đến món lễ vật của Minh, tay nàng hơi run hồi hộp không biết là thứ gì, cả những bạn học của nàng và ba bạn Việt kiều biết món này của Minh nên tò mò nhìn không nháy mắt. Cuối cùng Tú-Ngọc mở lớp giấy ra thì thấy một cái hộp gỗ đỏ làm rất khéo léo như là dùng gỗ đúc ra, nàng giơ lên cho mọi người xem một lần sau đó mở chốt cài ra thì thấy một sợi dây chuyền màu trắng óng ánh và một thỏi hồng thạch hình thoi rộng hai phân, dài ba phân, mỏng năm ly, nàng cầm hồng thạch lên xem thì thấy trong giữa có khắc một đôi chim năm màu rất sống động.

Thấy nàng đứng ngẩn ngơ cầm sợi dây chuyền xướng ngôn viên lại nói:

- Xin mời vị nào đã tặng lễ vật này lên tận tay đeo cho Tú-Ngọc tiểu thơ!

Minh thấy xướng ngôn viên gọi mình lên thì lẩm bẩm „thật phiền phức“ sau đó bất đắc dĩ lên phía trên cầm lấy sợi dây trịnh trọng đeo cho Tú-Ngọc, sau đó còn nâng tóc phía sau nàng cho sợi dây ẩn dưới tóc.

- Cám ơn anh Minh.

- Không có gì...

Sau đó mở đến lễ vật của ba người bạn Việt kiều là một chiếc Handy Nokia màu trắng, một cái máy chụp hình Nikon nhỏ và một chiếc đồng hồ đeo tay, thứ nào cũng mua từ nước ngoài cả.

Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123