Cao Chính sắp kết hôn rồi, Trình Lâm làm phù rể cho cậu ta. Bạn gái Cao Chính là người ngoài ngành, đó là một cô gái dịu dàng, hễ nở nụ cười thì cặp mắt sẽ cong như vầng trăng non; có công việc rất tốt – cô làm một nữ bác sĩ xuất sắc. Trình Lâm nghĩ bụng, hơn mười năm, cũng nên buông bỏ rồi. Cậu khoác lên mình bộ lễ phục phù rể trắng tinh, sửa soạn cho ra dáng hẳn hoi.
Ở tiệc cưới, Trình Lâm cản khá nhiều rượu giúp Cao Chính. Cao Chính vỗ bờ vai cậu bảo: “Cảm ơn anh trai nhá!”
Họ là anh em.
Thoạt đầu, chẳng ai trong họ sẵn sàng thừa nhận cái thân phận này, cả hai đều xốn mắt lẫn nhau. Về sau lao vào ẩu đả một trận, cứ đánh hoài đánh mãi, chẳng biết tự bao giờ Trình Lâm dần cảm thấy rung động. Giây phút ánh mắt một người nhìn về phía một người bỗng chốc thay đổi, dường như thế giới cũng thoắt long trời lở đất.
Trình Lâm nhờ người đưa cậu về nhà, tựa lên lan can ngắm trăng một mình.
Vào thời điểm ngây ngô nhất, mê man nhất, may mắn thay cậu quen biết Du Chu. Con người Du Chu trông thì nhút nhát là vậy, nhưng thực tế luôn đối đãi với mọi thứ bằng sự dịu dàng vô thức. Nhờ có Du Chu ở đây, những điên cuồng và xung đột hẳn sẽ xảy ra vào độ tuổi non dại bồng bột ấy chợt tan biến sạch sẽ, chỉ để lại vô số kỉ niệm hạnh phúc vui vẻ mà thôi.
Hiện tại Trình Lâm đã qua rồi độ tuổi xốc nổi.
Trình Lâm luôn kiềm chế rất tốt, dù có cuộc sống đáng ngưỡng mộ thế này, chỉ có mỗi Du Chu là âm thầm gửi tin nhắn hỏi cậu liệu có cần mình sang tâm sự không. Trình Lâm hứng gió đêm, cậu ngộ ra hẳn là không cần, cậu chẳng quá nẫu ruột và nuối tiếc. Trên thực tế cậu đã biết Cao Chính là trai thẳng từ lâu, cũng đã biết rồi sẽ có ngày này từ lâu.
Bởi lo chuẩn bị tâm lí thật sớm, nên khi ngày này ập đến cậu chẳng thấy khó chịu là bao, trái lại cậu còn thư thái khôn tả. Cứ như vậy đi, như vậy cũng rất tốt.
Trình Lâm gặp gỡ Đào Tu Diên ở một buổi tiệc rượu dành cho người nổi tiếng. Bọn họ đã hoạt động nghệ thuật khá nhiều năm, kiếm đủ tiền tài và danh tiếng rồi, hiện tại nhường vị trí cho kẻ tới sau là vừa đẹp. Cao Chính quyết định đầu tư mở bệnh viện tư nhân để vợ mình dùng cho việc nghiên cứu, mà cậu thì phải kế thừa cơ ngơi của bố mình, cố gắng khiến sản nghiệp gia đình trở nên hùng mạnh hơn.
Nhưng trên thực tế thì nếu có việc, nhân viên dưới trướng sẽ quyết định tất thảy, cậu có mặt kí tên là xong. Giây phút Trình Lâm chạm mặt Đào Tu Diên, tựa hồ là vừa liếc mắt đã nhận ra “Đồng loại” ngay. Gã toát ra hơi thở cấm dục khó tả, trên khuôn mặt khôi ngô tựa bức điêu khắc lạnh tanh vô cảm. Ông cụ non đó, hiển nhiên là một tên bóng kín.
Cái tên bóng kín đó đang mắng thằng em trai – nom cứ y hệt ông nội người ta. Nhắc tới em trai Đào Tu Diên thì cậu có quen đấy, anh ta rất thân với Du Chu Thiệu Vinh, tên là Đào Văn Trạch. Nể tình chốn quen biết, Trình Lâm bèn bước đến giải vây giúp Đào Văn Trạch.
Đào Văn Trạch như gặp được cứu tinh, anh ta kéo Trình Lâm ra ngoài, dọc đường cứ than thở cùng cậu rằng gã đáng sợ thế này thế kia.
Đào Văn Trạch than thở bảo: “Là do tôi nghe bảo buổi tiệc rượu này có mời một đầu bếp nổi tiếng về nấu các món ăn chứ bộ, chẹp, ai dè cái ông anh luôn dị ứng tham gia tiệc tùng lại chạy tới bắt thóp tôi.”
Lần kế tiếp gặp lại Đào Tu Diên, là vào lễ đính hôn của Đào Văn Trạch. Đào Văn Trạch cũng là trai thẳng, anh ta tìm một cô bạn gái nấu ăn cực kì ngon, theo đuổi điên cuồng mấy tháng xong chỉ sợ người ta chạy mất, nên bèn vội vàng tổ chức lễ đính hôn ngay.
Trình Lâm nâng ly rượu đưa cho Đào Tu Diên, mỉm cười cất lời xát muối vào vết thương lòng gã: “Anh thích em trai mình à?”
Đào Tu Diên nhìn về phía cậu bằng cặp mắt lạnh căm. Đào Tu Diên không phải con ruột của nhà họ Đào, gã chỉ là con nuôi thôi. Từ bé gã đã được quản gia dặn dò rằng:
Văn Trạch là trách nhiệm của con. Cho nên Đào Tu Diên luôn quản lí Đào Văn Trạch rất nghiêm. Về phần rung động với đứa em trai này từ thuở nào, bản thân Đào Tu Diên cũng chẳng rõ, có lẽ do thoạt đầu nhìn thấy Đào Văn Trạch sống rất thoải mái, gã âm thầm ghen tị trong lòng, thời gian mà ánh mắt gã dõi theo Đào Văn Trạch dần dần tăng lên.
Từ trước tới giờ chưa có ai dám thăm dò tâm tư của gã.
Đào Tu Diên lạnh lùng quan sát Trình Lâm, như thể đang suy nghĩ nên đối phó với thằng oắt điếc không sợ súng này thế nào.
Trình Lâm chẳng hề sợ gã, còn mời Đào Tu Diên uống hai ly rượu. Cũng chả rõ rốt cuộc diễn ra chuyện gì, mà tối hôm ấy họ lại thuê phòng ngay trong khách sạn tổ chức lễ đính hôn, quấn lấy nhau suốt đêm dài. Cái tên bóng kín Đào Tu Diên thật sự làm tình quá tàn nhẫn, sáng sớm tỉnh dậy chân Trình Lâm hãy còn run lẩy bẩy. Cậu uể oải tựa lên gối, thấy Đào Tu Diên bước ra khỏi phòng tắm, đoạn mặc quần áo nhanh chóng gọn gàng, rõ là muốn vá lại cái bóng đã bể của mình.
Trình Lâm vắt chéo cặp chân dài, ngó Đào Tu Diên từ tốn cài khuy áo, cậu cười.
Đào Tu Diên quay sang nhìn cậu. Trình Lâm có một khuôn mặt dễ dàng khiến hàng ngàn thiếu nữ điên cuồng, ở trên giường thì phóng đãng hết mình, nếu chẳng phải đêm qua Trình Lâm cố tình gạ gẫm gã, gã sẽ không bao giờ làm điều như vậy. Cho nên, gã chả cần phải bù đắp việc này.
Trình Lâm chạm trúng ánh mắt u ám của Đào Tu Diên, chủ động bày tỏ: “Tôi hiểu mà, anh là giai thẳng, là do tôi ve vãn anh cả. Trời ạ, tôi cũng bó tay thôi, ai bảo thẳng cong gì gặp tôi cũng cương cơ chứ. Chúng ta đều là đàn ông, chắc anh sẽ không bắt tôi chịu trách nhiệm với anh đâu nhỉ?”
Rốt cuộc Đào Tu Diên mới xổ ra nổi hai từ: “Không đâu.” Hiện tại gã chỉ mong sao né Trình Lâm càng xa càng tốt. Hễ thấy những dấu vết hằn trên làn da cậu, gã sẽ khó tránh khỏi nhớ lại hết thảy cảnh tượng đêm qua…
Trình Lâm vẫn trưng bộ dạng lười biếng, dời mắt ngắm háng gã giây lát, chợt hỏi: “Ứ cần thật đấy à? Liệu có muốn tôi dập lửa giúp anh tí không?”
Đào Tu Diên trầm ngâm quay lại phòng tắm. Trình Lâm khoái trá cực kì, cậu gọi thư kí đưa quần áo sạch tới đây, đoạn thuê thêm căn phòng bên cạnh vọt vào đó tắm rửa. Khi Đào Tu Diên bước ra khỏi phòng tắm lần nữa, Trình Lâm đã chẳng còn ở đây rồi.
Đào Tu Diên thử tìm hiểu thông tin về Trình Lâm, mới biết được cái cậu Trình Lâm này nổi tiếng phóng túng, cậu cực kì thân thiết với mọi thành viên trong nhóm – đặc biệt là em trai kế Cao Chính. Lần trước Cao Chính kết hôn, có nhiều fan còn tan nát cõi lòng gào khóc gì mà chiến hạm anh em bị chìm rồi. Thậm chí với những nhân viên khác trong công ty, cậu cũng gần gũi cởi mở, vô số tin đồn thật giả cứ xoay con người ta mòng mòng.
Đào Tu Diên suy ngẫm giây lát, gã quyết định quên sạch chuyện đó đi. Song cái tên Trình Lâm và cái người mang tên Trình Lâm này, lại bắt đầu xuất hiện trong cuộc sống của gã thường xuyên. Trình Lâm là tuýp ngoài miệng nam mô nhưng trong bụng chứa cả bồ dao găm. Từ thuở cậu chưa thầm mến Cao Chính thì đã xỏ lá Cao Chính rất nhiều lần rồi, về sau Cao Chính cứu cậu, cậu mới biết thời biết thế mà chấm dứt công cuộc chơi khăm Cao Chính.
Hiện tại Trình Lâm cảm thấy, đối tượng tình một đêm Đào Tu Diên cực kì thú vị. Bình thường cái tên bóng kín này toàn mặc trang phục chỉn chu kín đáo, cứ như sợ mình mà mặc ít thì sẽ bị người ta kéo lên giường vậy. Trình Lâm hay mua cà phê chạy đến văn phòng Đào Tu Diên – dẫu chẳng có phận sự gì, lấy việc ghẹo Đào Tu Diên nổi quạu làm niềm vui, coi như là tìm được chút sự hân hoan trong giai đoạn buồn tẻ tột cùng.
Có lần nọ Đào Tu Diên ngã bệnh, bản thân gã chẳng mảy may quan tâm, mà Trình Lâm lại túm gã tới bệnh viện cho bằng được. Trình Lâm hiếm khi nghiêm mặt quở: “Ngày xưa anh bị ốm cũng cố cầm cự thế này à? Ai cũng giống anh thì khéo bệnh viện phá sản hết mất.”
Đào Tu Diên cãi bướng: “Trước kia tôi đã hẹn kiểm tra sức khoẻ rồi.”
Trình Lâm nhếch môi, hết sức to gan vươn tay nhéo má Đào Tu Diên: “Kiểm tra sức khoẻ cơ đấy, có phải anh sợ tôi mang mầm bệnh không hả?”
Đào Tu Diên chẳng trả lời.
Con người Đào Tu Diên chả hề biết nói dối, không lên tiếng chính là ngầm thừa nhận. Trình Lâm cũng thấy mình đúng là bị bệnh rồi, nếu không sao cứ phải chạy đến ghẹo ông chú này cơ chứ, hẳn là do quá cô đơn lạnh lẽo. Trình Lâm thờ ơ mỉm cười, đoạn bảo: “Được thôi, anh cứ ở đây truyền dịch, tôi đi trước.”
Sau khi Đào Tu Diên khỏi bệnh, Trình Lâm lại hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của gã, nó đột ngột giống hệt cái cách mà cậu xuất hiện thuở ban đầu – như thể bất chợt bốc hơi khỏi nhân gian trong vòng một đêm. Đào Tu Diên theo dõi Weibo Trình Lâm, xem Trình Lâm tương tác cùng fan hâm mộ. Các fan hâm mộ hỏi:
–
Lâm Lâm à, sau này mấy anh không hát nữa ư?Trình Lâm bèn đáp rằng:
– Hát, sao lại không hát chứ, chờ lúc nào có ca khúc hay có chương trình hay thì tụi anh vẫn biểu diễn.Đào Tu Diên bỗng dưng nhận ra, dường như gã chưa từng nghe Trình Lâm hát. Gã tìm thử album của cậu, lần lượt nghe hết từng bài từng bài một. Mười mấy năm thanh xuân của Trình Lâm, sống đầy phóng khoáng và tinh nghịch, cậu toàn tâm toàn ý theo đuổi giấc mơ âm nhạc. Sau khi sự nghiệp thành công rực rỡ, cậu lại dự định rút lui lúc đang trên đỉnh vinh quang. Đào Tu Diên chưa từng nghĩ, rằng cũng có ngày gã muốn chủ động tìm hiểu về một người.
Đào Tu Diên gọi em trai mình hỏi số điện thoại của Trình Lâm. Giây phút Trình Lâm nhận được cuộc gọi từ gã, cậu thấy hơi bất ngờ, kinh ngạc hỏi: “Sếp Đào tìm tôi có việc gì vậy? À mà, vừa hay tối nay tôi rảnh này, xoạc không?”
Đào Tu Diên nghe Trình Lâm nói thế thì lập tức nổi giận. Gã đanh mặt nói: “Xoạc.”
Bên kia im thin thít.
Đào Tu Diên lái xe sang đón Trình Lâm.
Trình Lâm choàng khăn quàng đi ra ngoài, mặt bị che khuất hơn phân nữa. Vừa lên xe đã thấy Đào Tu Diên xụ mặt, Trình Lâm nở nụ cười hỏi: “Ai trêu tức sếp Đào của chúng ta thế kia?”
“Cậu luôn như vậy với kẻ khác hả?” Đào Tu Diên hỏi cậu, “Cậu luôn hẹn kẻ khác lên giường dễ dàng vậy ư?”
“Dĩ nhiên rồi, tên nào gọi điện cho tôi đúng lúc tôi rảnh thì tôi sẽ ngủ cùng tên đó.” Trình Lâm cười tít mắt. Giờ đây cậu nhìn Đào Tu Diên, nom giống hệt đang nhìn loài động vật quý hiếm sắp tuyệt chủng nào đó. Ông chú này luôn nghĩ cậu phóng túng lẳng lơ, thậm chí là mang mầm bệnh, ấy thế mà còn hẹn chịch xã giao với cậu, đúng là quá kì lạ, hoàn toàn chẳng giống gã đàn ông cay nghiệt vô cảm mà dân tình đồn đại.
Nhưng chẳng mấy chốc Trình Lâm lại không cười nổi, bởi Đào Tu Diên hết sức thô bạo, gã có thể nghiền nát cậu hễ quấn lấy nhau trên giường. Dường như quý ông bóng kín này rất chướng mắt việc cậu lả lơi ong bướm, quyết tâm dạy dỗ cậu một trận ra trò. Trình Lâm suýt chút tưởng rằng mình sẽ chết dí trên giường.
Tuy nhiên kiểu chết ấy mất mặt lắm, chung quy đừng nên thì hơn.
Trình Lâm biết làm sao bây giờ, chỉ đành ngoan ngoãn cầu xin Đào Tu Diên tha thứ, gọi anh ơi chú ơi tứ tung.
Sáng sớm hôm sau, lúc tỉnh giấc Trình Lâm chợt phát hiện cơ thể mình hết sức sạch sẽ, nom có vẻ là được người ta bế đi tắm rửa. Cậu lười cử động, tiếp tục uể oải vùi mình trên giường. Đào Tu Diên vừa trở về từ bên ngoài, thấy Trình Lâm còn nằm trên giường thì chau mày kêu cậu rời giường mau.
Trình Lâm đáp: “Để tôi nằm thêm tí đi, tôi sắp bị anh hành hạ vỡ thành từng mảnh rồi này.”
Đào Tu Diên khựng người giây lát, bỗng nghiêm túc nói cho Trình Lâm hay rằng: “Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em.”
Xuyên suốt chuỗi ngày kế tiếp, Trình Lâm xem như đã được thông não thứ gọi là “Chịu trách nhiệm” của Đào Tu Diên. Phàm là có bạn bè rủ cậu đi hộp đêm bung lụa, Đào Tu Diên sẽ canh đúng giờ xuất hiện tại hiện trường; phàm là cậu bị các vụ bê bối kéo lên hot search, thì hot search đó cũng sẽ biến mất sạch trong vòng ba phút. Ngày xưa chứng kiến Đào Tu Diên nạt nộ em trai gã như con cháu cậu còn khoái trá khôn kể, mãi đến khi Đào Tu Diên quẳng lon Coca Cola của cậu vào thùng rác, đanh mặt nói cho cậu hay nước có ga không tốt cho sức khỏe, nhất quyết lôi kéo cậu uống trà dưỡng sinh chung với mình, cậu mới vỡ lẽ rằng mình toang mất rồi.
Rõ ràng trước kia gã luôn mặc xác việc em trai gã cặp kè, hiện tại chỉ cần cậu thân mật cùng ai chút đỉnh, Đào Tu Diên nhất định sẽ tra rõ ngọn nguồn.
Đây là một tên cuồng kiểm soát hàng thật giá thật.
Trình Lâm cảm thấy mình hết sống nổi nữa rồi.
Cậu có từng thử đề cập gián tiếp lẫn thử đề cập trực tiếp với Đào Tu Diên rằng “Hay là chúng ta đừng chịch xã giao nữa”, Đào Tu Diên nghe xong mới tém tém lại chút đỉnh, chỉ là tới giờ chịch xã giao họ vẫn sẽ chịch xã giao. Trình Lâm biết làm gì hơn, chỉ đành tiếp tục duy trì mối quan hệ “xã giao” thôi. Ngày ngày trôi qua, quan hệ của cả hai dần dần bị fan hâm mộ phát hiện, bị người nhà phát hiện, hai gia đình ngồi xuống bàn bạc, dứt khoát tìm ngày đẹp tổ chức lễ cưới luôn, có nhà họ Thiệu tiên phong đi trước, trường hợp của họ cũng chẳng tính là đột ngột mấy.
Trước ngày cưới, Đào Tu Diên và Trình Lâm bỗng cãi nhau dữ dội, nội dung cãi vã đại khái là “Em thích em trai em” “Bộ anh thì không thích em trai anh chắc?”. Cả hai ầm ĩ một trận rồi ngừng bặt, vì Trình Lâm đột nhiên cảm thấy cuộc tranh cãi này rất trái khoáy.
Trình Lâm cười phá lên cả buổi, cuối cùng nhào tới ôm Đào Tu Diên và hôn lên đôi môi gã.
Nếu thật sự yêu thích đến vậy, sao có thể kiềm chế nhiều năm như thế.
Nếu cậu đi tìm bạn gái, e rằng ông chú bóng kín này sẽ giết chết cậu trên giường mất.
Thứ gọi là tình yêu – hết.