Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 10: Chương 10

Lệ Ái sau một ngày học ở trường thì có vệ sĩ đến đón cô, lúc này học sinh trong trường cũng vắng nên không ai thấy cô được vệ sĩ hộ tống lên xe.

Lệ Ái ngại lắm nhưng vì vệ sĩ cũng chỉ làm theo lệnh của Mạnh Thiếu Khiêm nên thôi.

Trước khi về nhà, Lệ Ái được đưa đến bệnh viện thăm mẹ.

Như mọi ngày cô sẽ đến hỏi bác sĩ điều trị cho mẹ mình về tình hình của bà.

Lệ Ái ngồi đối diện với vị bác sĩ trẻ, cô đang thắc mắc đây.

Chẳng phải bác sĩ thường ngày mà là người khác rồi….Cái này đổi sao không nói trước với cô nhỉ?

Vị bác sĩ trẻ nhìn sắc mặt của Lệ Ái liền phì cười.

Haizz, Mạnh Thiếu Khiêm tìm ở đâu ra cô gái ngây thơ thế này chứ…Anh thật thắc mắc nha.

“Xin chào tôi là Bảo Khang là bác sĩ sẽ trực tiếp nhận điều trị cho bà Phương Tình mẹ của cô.

Đột ngột quá nên Khiêm chưa báo cho cô đúng không?”

“Hả?”

Lệ Ái tròn mắt biểu thị cho câu hỏi của mình, Bảo Khang nhanh chóng giải đáp:

“Tôi với Khiêm là anh em chí cốt nên cậu ấy nhờ tôi đứng ra nhận điều trị cho mẹ cô.

Yên tâm tôi tuy còn trẻ so với các vị bác sĩ lâu năm ở đây nhưng tôi có thể đảm bảo điều trị tốt nhất cho mẹ cô.

Lần trước cũng nghe ba tôi nói về chuyện hai mẹ con rồi, tôi sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt nhiệm vụ.

Mẹ cô sẽ khoẻ lại thôi.”

“Vâng cảm ơn anh! Thiếu Khiêm không nói gì nên tôi không biết.

Phiền anh rồi!”

Bảo Khang mỉm cười sau đó hỏi Lệ Ái:

“Này tôi hỏi chút, cô với tên kia là quan hệ gì? Là người quen hay là mối quan hệ nào khác? Tại từ trước đến nay tôi chưa thấy Khiêm dành sự tử tế và tín nhiệm của mình với người con gái nào cả nên hơi tò mò chút.”

Lệ Ái cắn môi ái ngại, cô không biết phải nói từ đâu mới đúng.

Trên người cô còn đồng phục đây, nói tình nhân chẳng phải sẽ khiến Mạnh Thiếu Khiêm bị chê cười sao? Không được, cô sẽ lựa lời nói khéo.

Nghĩ như vậy Lệ Ái im lặng vài giây sau đó đáp:

“Thật ra thì Thiếu Khiêm anh ấy lần kia đi đường thấy tôi bị cướp đồ nên ra tay cứu giúp.

Sau đó đưa tôi về nhà và biết hoàn cảnh của tôi với mẹ.

Mấy ngày trước anh ấy liên lạc nói muốn giúp đỡ, tôi vì muốn cho mẹ được điều trị tốt nên đã nhận lời.

Thật ra cũng ngại lắm nhưng tình thế cấp bách nên tôi đồng ý luôn, anh ấy rất tốt.

Trong thời gian này anh ấy nói tôi học chăm chỉ rồi sau khi thi đại học về công ty của anh ấy lao động trả nợ là được rồi.”

Câu cuối là Lệ Ái nói đùa nhưng tâm cô biết hợp đồng kết thúc thì cả hai không liên quan nữa.

Mạnh Thiếu Khiêm không thiếu tiền, anh ấy giúp cô không cần cô trả lại, ngoan ngoãn bên cạnh anh ấy là được.

Những lời này cô không thể tiết lộ cho Bảo Khang nên bịa ra câu chuyện vậy.

Cô sẽ nói lại với Mạnh Thiếu Khiêm sau.

Bảo Khang nghe Lệ Ái giải đáp thắc mắc mà không khỏi kinh ngạc.

Lần đầu tiên thấy ông bạn già ân cần đối đáp với người khác như thế đó, lo từng chút luôn chứ trước giờ toàn thấy tàn nhẫn xuống tay tiễn mấy kẻ xấu xa đi chầu Diêm Vương không à.

Là lạ lắm à nghen, anh phải tìm hiểu mới được.

Cô bé trước mặt này còn nhỏ, Mạnh Thiếu Khiêm không có ý định nào khác đúng không? Sao tốt bất ngờ vậy nhỉ?

Cất giấu tâm tư trong lòng, Bảo Khang gật đầu như đã hiểu sau đó nói:

“Ừm, tôi hiểu rồi! Nhưng nên dè chừng nhé, coi băng đăng lạnh buốt thế thôi chứ là sói đấy.

Tôi có kê sẵn thuốc định đem sang cho mẹ cô nhưng bây giờ cô đến rồi thì mang đi giúp tôi nhé.

Tình trạng sức khoẻ bà ấy dạo này phát triển rất tốt, cố gắng bồi bổ rồi vận động thể dục nhẹ cho cơ thể được khoẻ mạnh hơn nha.”

Nói rồi đưa bọc thuốc cho Lệ Ái, cô cảm ơn rồi chào anh rời đi thăm mẹ.

Vừa đi Lệ Ái vừa nghĩ lời của Bảo Khang….Thiếu Khiêm đâu có phải sói đâu…, anh ấy rất tốt rất ôn nhu cơ mà…Chắc họ nhìn anh lạnh giá quen rồi nên mới nghĩ thế chứ riêng cô thì Mạnh Thiếu Khiêm chính là hoàng tử nha.

Vừa có sắc vừa có tài lại tốt bụng vô cùng, mấy người kia là bạn anh mà sao không thấy mặt này nhỉ….Lạ ghê!

Lệ Ái thăm mẹ nhưng có một chuyện thế này.

Vệ sĩ đưa đón cô cũng theo vào luôn, tay lúc nào không biết mà cầm mấy túi quà toàn đồ bồi bổ dưỡng sức nên Lệ Ái có phần ngạc nhiên nhìn chằm chằm, mà mẹ cô cũng đang có dấu chấm hỏi to đùng trong đầu….

Một vệ sĩ trong ba người đứng ra nói với cô và bà Phương Tình:

“Cô Lệ, Mạnh thiếu biếu tặng cho mẹ cô mấy món quà để bồi bổ sức khoẻ mong rằng bà ấy mau bình phục.”

“Anh ấy khoa trương quá rồi! Dù sao cũng cảm ơn các anh nhé.

Tôi muốn ở riêng với mẹ một lát, các anh ra ngoài chờ giúp tôi nha.

Cảm ơn!”

Vệ sĩ gật đầu lần lượt ra ngoài canh gác.

Trong phòng chỉ còn hai mẹ con.

Bà Phương Tình dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn vào con gái mình chờ cô giải thích mọi chuyện cho bà….

Lệ Ái e ngại ánh nhìn của mẹ sau đó chậm rãi mở miệng:

“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ gì xấu hết nhé, nghe con giải thích.”

“Mẹ đang chờ đây!”

Lệ Ái hít sâu một hơi sau đó cất tiếng:

“Mấy hôm trước đi làm thêm con bị cướp nên gặp được Mạnh Thiếu Khiêm cứu giúp.

Anh ấy là người có gia thế có quyền lực nên muốn giúp đỡ hai mẹ con mình sau khi gặn hỏi hoàn cảnh.

Anh ấy nói tạm thời cho mượn mai mốt con học ra trường rồi thì trả cũng được.

Mẹ à, hiện tại con có chuyển đến sống cùng vì anh ấy cần người giúp việc ạ.

Cái này con làm được và cũng muốn giảm một phần tiền nợ.

Anh ấy lo cho mẹ và con luôn, tốt quá đúng không?”

Bà Phương Tình theo lời của con gái có chút khó tin.

Trên đời này vẫn còn người tốt như vậy sao?

“Con có tìm hiểu kĩ chưa? Mẹ không nói cậu ấy xấu nhưng người có quyền lực thường rất phức tạp.

Mẹ sợ…”

“Mẹ à, con có tìm hiểu rồi! Mẹ biết không, bác sĩ mấy ngày nay điều trị cho mẹ là bạn anh ấy đấy.

Anh ấy lo mọi thứ tốt nhất để mẹ điều trị cho tốt.

Con biết như vậy là tốn kém nhưng hết cách rồi con đành nhờ sự giúp đỡ từ anh ấy vậy.

Tin con, Mạnh Thiếu Khiêm là người tốt.”

Thấy con gái khẳng định như vậy bà Phương Tình đành tin cô mà không hỏi nữa.

Bà nói:

“Mẹ muốn gặp cậu ấy, con lựa lời nói nhé! Dù sao cũng làm mẹ, mẹ chỉ muốn khẳng định con không gặp phải người xấu mà thôi.”

Trước lời đề nghị của mẹ mình, Lệ Ái có phần trầm ngâm.

Cô không biết Mạnh Thiếu Khiêm có thời gian để đến đây gặp mẹ cô không nữa.

Anh bận như vậy, cô sợ sẽ phiền anh.

Nhưng thấy mẹ lo lắng như thế, cô cũng xót xa.

Thôi cứ đồng ý trước rồi tìm cách nói với anh sau.

“Được rồi, con sẽ nói lại với anh ấy! Mẹ yên tâm nhé.”

Bà Phương Tình gật đầu sau đó Lệ Ái cho bà ăn tối rồi uống thuốc.

Hai mẹ con tâm sự trò chuyện thêm chút nữa, cho đến khi chập tối thì Lệ Ái ra về..