Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 20: Chương 20

*Bar Thác Loạn

Đôi chân dài sải từng bước oai phong trong lối đi kín, trên thân ảnh cao lớn là quần tây cùng sơmi đen đắt tiền tôn lên dáng người tỉ lệ vàng.

Mạnh Thiếu Khiêm đến phòng bao VIP được cận vệ ở ngoài mở cửa để đi vào, mọi người đã có mặt đang cùng ngồi uống rượu.

Hàn Chấn Phong thấy Mạnh Thiếu Khiêm đến rồi, khi anh ngồi xuống liền đưa một ly rượu.

Vẻ mặt băng trầm nhưng hiện lên tia dò xét khẽ cất tiếng hỏi:

“Nghe nói cậu cho người rút cổ phần ở bốn công ty nào à?”

“Anh biết rồi sao?”

Mạnh Thiếu Khiêm từ tốn nâng ly rượu không vội trả lời mà còn hỏi lại.

Hàn Chấn Phong bật cười lên tiếng đáp:

“Tôi biết rõ chỉ là muốn hỏi cậu chút thôi.

Sao lại rút cổ phần rồi còn đem sang bên khác.

Nguồn lợi cao hơn nhưng tôi có chút hiếu kì.

Khiêm, dạo này cậu rất lạ!”

Anh sao lại không biết chứ! Ngay khi Mạnh Thiếu Khiêm gọi đến thì thư ký cũng báo lại cho anh.

Người anh em này gần đây có chút khác thường, bản tính âm lạnh vô biên hơn cả anh nay lại êm dịu hẳn.

Là có khuất mắt đằng sau à? Cứ hay về nhà sớm, giải quyết chuyện công ty nhanh nhất có thể.

Đúng bốn giờ ba mươi phút là tan làm.

Do Mạnh Tường xin nghỉ phép chẳng biết lí do nhưng làm việc quá độ cũng phải thư giãn nên anh không tra hỏi vì vậy chỉ biết qua thư ký.

Còn Mạnh Thiếu Khiêm…haizzz hi vọng như anh nghĩ….

“Tôi vẫn vậy mà lão đại.”

Mạnh Thiếu Khiêm lo Hàn Chấn Phong nghĩ nhiều nên khẳng định một câu để anh yên tâm.

Anh vẫn thế chỉ khi về nhà rồi, có thỏ con thì mới dịu đi bớt thôi.

Tàn nhẫn vẫn tàn nhẫn nếu không anh làm sao lập tức hạ lệnh rút hết cổ phần của bốn gia đình đã ức hiếp Lệ Ái, còn cho người điều tra những việc hối lộ và làm ăn phi pháp của bọn họ nữa.

Một khi đã quyết, Mạnh Thiếu Khiêm anh không thể thủ hạ lưu tình dù đó có là người làm ăn rất lâu với Hàn thị đi nữa.

Anh đều biết họ cả chỉ là không muốn nói quá nhiều, hành động vẫn hay hơn.

Nguyễn Tuấn Anh ngồi kia cũng nâng ly với Mạnh Thiếu Khiêm rồi uống cạn, sau đó nói:

“Nè anh trai, hôm nào đi luyện võ lại đi.

Dạo này thân thể tôi thế nào ấy, không hề thoải mái.”

Khoé môi Mạnh Thiếu Khiêm cong lên lập tức đáp:

“Chỉ sợ cậu ngã không thể ngồi dậy thôi.”

Nguyễn Tuấn Anh trừng mắt ngay với Mạnh Thiếu Khiêm.

Đúng là anh em một nhà với Hàn Chấn Phong, lời nói thốt ra liền khiến người ta tức điên.

Biết là mạnh lắm rồi nhưng nể mặt nhau chút được không, chỉ hơn anh một bật mà cứ hể rủ luyện võ là lấy ra trêu ngay….Haizzz hai cái thằng chết tiệt Mạnh Thiếu Khiêm-Hàn Chấn Phong.

Chỉ có Mạnh Tường là dễ chịu nhất, người ôn hoà nhưng đang ở Singapore giải trí rồi.

Vẫn không quên nói bật lại Mạnh Thiếu Khiêm, Nguyễn Tuấn Anh gằn giọng:

“Ông đây chỉ thua cậu một bậc võ thôi, thua cậu hai tuổi được chưa.

Con gái vẫn theo đầy còn cậu người ta vừa nhìn đã cách xa tám đại dương rồi.”

Ai có mặt trong phòng cũng đều phá cười lên vì câu nói của Nguyễn Tuấn Anh.

Mạnh Thiếu Khiêm cũng không nói chỉ tự rót một ly rồi cạn với anh.

Bảo Khang ngồi cạnh khẽ hỏi nhỏ Mạnh Thiếu Khiêm chỉ đủ cả hai nghe:

“Nè nè, anh nói thật đi có phải anh và cô bé con của dì Tình là kiểu quan hệ đó không?”

“Dì Tình?”

Mạnh Thiếu Khiêm hơi nhíu mày nhỏ giọng.

Bảo Khang lập tức trả lời:

“Là bệnh nhân Phương Tình mà đích thân anh chỉ thị cho tôi khám.

Gần đây đều gọi như vậy, tôi cũng sớm xem dì ấy là người thân rồi, mỗi ngày đều cố gắng điều trị cho dì ấy thật tốt để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật sắp tới.”

Mạnh Thiếu Khiêm gật đầu như đã hiểu, Bảo Khang thấy vậy tiếp tục chủ đề còn dang dở.

Anh thật tò mò chết rồi, Mạnh Thiếu Khiêm trước giờ rất thanh tịnh….đùng một cái đi giúp đỡ người khác mà còn tận tuỵ như vậy bảo sao không khiến người ta thắc mắc.

Bình thường giúp ai, Mạnh Thiếu Khiêm sẽ chỉ giúp bình thường hoặc hơn một chút.

Còn này là quá tận tình rồi ấy, cách đối xử với cô bé kia cũng rất lạ….Dịu dàng như nước mùa thu luôn…! Chấn động, để mấy người bạn kia biết chắc là làm ầm lên mất.

“Nhìn một cái là biết cô bé kia rất thích anh.

Trong mắt em ấy chỉ có mỗi anh thôi, thật luôn.

Từ chỗ dì Tình tôi biết em ấy trước giờ rất ít tiếp xúc, đặc biệt là đàn ông.

Nhưng với anh cô bé hoàn toàn tin tưởng, tôi dám chắc em ấy thích anh muốn điên rồi.

Mỗi lần đến thăm dì Tình, khi nhắc đến anh, cô bé lập tức ngượng ngùng, trong đôi mắt chỉ chứa đựng ba chữ Mạnh Thiếu Khiêm.”

Mạnh Thiếu Khiêm vừa lắc ly rượu trên tay, tai lắng nghe từng lời mà Bảo Khang nói, lòng lại nghĩ đến Lệ Ái.

Có lẽ do anh chiều chuộng và quan tâm nên Lệ Ái mới thế đúng không? Chắc hẳn là vậy rồi, dù gì cũng chỉ là một nữ sinh, tuổi còn nhỏ đương nhiên suy nghĩ rất đơn giản, anh cũng không quá để tâm.

Mang cô đến bên cạnh rồi thì yêu chiều một chút là lẽ đơn nhiên, anh cũng không nghĩ gì quá nhiều.

Hợp đồng đã rõ rồi, Lệ Ái chắc hẳn hiểu được.

Nghĩ như vậy, Mạnh Thiếu Khiêm liền trả lời:

“Tôi cũng không nghĩ nhiều, trẻ con mà yêu thích cái gì cũng có thời gian thôi.

Ai đối xử tốt thì sẽ cảm thấy vui vẻ.

Bác sĩ Khang nghĩ nhiều rồi.”

“Tôi mới không tin anh.

Chờ xem tôi nói có đúng không.

Con bé không có tình cảm với anh thì về sau tôi chẳng làm bác sĩ nữa.”

Bảo Khang khinh thường nhìn Mạnh Thiếu Khiêm thốt lên.

Chẳng phải có câu người ngoài cuộc còn hiểu rõ hơn người trong cuộc sao, anh chắc chắn mình nghĩ đúng rồi.

“Nhưng mà hai người là quan hệ gì vậy? Cô bé đó về làm giúp việc cho anh thật à?”

“Ừ, giúp việc! Tôi cũng tạm làm người giám hộ thay bác gái thôi.

Ái Ái còn nhỏ để một mình rất nguy hiểm.

Bây giờ kẻ xấu lộng hành lắm, cô ấy muốn có tiền chắc chắn tìm hiểu thế nào vẫn bị người ta bẫy.

Tôi đã giúp thì giúp cho tới.”

Bảo Khang bĩu môi một cái vẫn làm vẻ không tin nhưng ly rượu trên tay vẫn cạn với Mạnh Thiếu Khiêm.

Hôm nay chỉ đơn giản là ngày tụ tập vào cuối tuần nên các anh thoải mái trò chuyện và uống rượu.

Việc trong bang dạo này cũng không có gì quá quan trọng nên các anh vẫn thong thả vài ngày.

Làm việc quần quật lúc nào nghỉ được thì nên nghỉ.

Đến tận hơn nửa đêm mọi người mới rời khỏi quán bar đi về nhà.

Mạnh Thiếu Khiêm về đến biệt thự cũng đã một giờ sáng.

Khi đi lên phòng ngủ anh cứ nghĩ sẽ thấy Lệ Ái nhưng không, giường ngủ trống không.

Đôi chân theo trực giác đi ra gian sofa thì thấy cô gái nhỏ đã ngủ gục trên bàn, tay vẫn cầm bút chì, tivi vẫn đang chiếu bộ phim đã mở.

Nhẹ nhàng tiến đến, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn tờ giấy đang vẽ dang dở trên mặt bàn, khoé môi lương bạc khẽ cong lên.

Mới nói đó mà đã thực hiện rồi sao, nhìn chưa đủ nét nhưng anh biết thỏ con đang vẽ cái gì.

Dịu dàng bế cô gái nhỏ đã sau giấc từng bước tiến vào phòng ngủ đặt lên giường kéo chăn đắp lại thật kín sợ cô bị lạnh sau đó Mạnh Thiếu Khiêm đi ra gian sofa dọn dẹp lại cho gọn rồi mới lấy đồ thay để ngủ.

Khi anh trở ra thấy Lệ Ái xoay đi xoay lại trên giường liền đi đến.

Lúc này nghe thấy giọng nói ngọt ngào có chút bất mãn kêu lên:

“Lạnh quá…Thiếu Khiêm…”

Mắt vẫn nhắm nhưng vẫn nhớ gọi tên anh, điều này làm Mạnh Thiếu Khiêm có chút vui.

Vội lên giường thật nhẹ, kéo chăn đắp cho cả hai rồi ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng như muốn truyền hơi ấm cho cô.

Với tay tắt đèn ngủ, khi nằm xuống liền thì thầm bên tai Lệ Ái:

“Ái Ái, đã ấm chưa?”

“Ừm…rất ấm, rất dễ chịu.”

Như một cơn mê sảng, Lệ Ái trả lời trong vô thức làm Mạnh Thiếu Khiêm bật cười nhỏ một tiếng.

Hôn lên đỉnh đầu cô rồi cũng nhắm mắt chìm vào mộng đẹp..