Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 47: Chương 47

Lệ Ái suốt đêm chẳng thể chợp mắt nên sáng có chút mệt mỏi nhưng cô vẫn cố gắng nấu đồ ăn sáng cho Mạnh Thiếu Khiêm nếu anh có về nhà thì có cái bỏ bụng.

Cô sợ anh làm việc quá sức mà không ăn uống thì sẽ đổ bệnh, cô lo lắm.

Xong xuôi Lệ Ái lên phòng tắm rửa thay đồ để đến trường học.

Mạnh Thiếu Khiêm ở bar Thác Loạn ngủ một đêm tại phòng nghỉ riêng.

Buổi sáng thức dậy anh đưa tay sờ sang bên cạnh nhưng lại thấy trống trơn không có gì.

Choàng mở mắt ra Mạnh Thiếu Khiêm mới nhớ đêm qua anh không về nhà, mắt nhìn đồng hồ đã là bảy giờ rưỡi thì đoán Lệ Ái chắc đã đến trường rồi.

Không biết đêm qua cô thế nào…! Tuy tức giận vì sự bồng bột của cô nhưng Mạnh Thiếu Khiêm vẫn lo lắng cho cô.

Chiều nay anh sẽ đến đón Lệ Ái và cùng cô nói chuyện thẳng thắng, anh tin Lệ Ái chỉ là nhất thời thôi.

Cô còn nhỏ suy nghĩ vẫn đơn giản lắm, anh cũng chỉ nhất thời bất ngờ mà giận thôi.

Cứ nghĩ đến nét mặt đáng thương kia, Mạnh Thiếu Khiêm lại không thể tức giận lâu được.

Vuốt mặt vài cái cho tỉnh táo sau đó đi vào phòng tắm tắm rửa lại thay bộ đồ mới rồi anh lái xe đến công ty.

Xem ra phải nghĩ cách dỗ thỏ con mới được, nghĩ lại vẫn là anh quá đáng buông lời nặng nề với cô.

Lệ Ái ở trường học chẳng thể tập trung được, suốt cả buổi cô cứ để đầu óc ở đâu đó.

Cúi đầu xuống bàn, mắt nhìn vào vở nhưng lại nghĩ đến cái khác.

Là cô sai đem lòng yêu anh dù biết kết cục sẽ chẳng thể tốt đẹp.

Nhưng cứ nghĩ đến lời anh nói trái tim cô lại đau.

Đã từng thấy Mạnh Thiếu Khiêm trầm lặng giao việc cho cấp dưới, vừa dứt khoát vừa lạnh lẽo nghiêm túc, phong thái của một vị vua như bao trùm lấy anh.

Nhưng đến hôm qua, Lệ Ái mới biết một khi Mạnh Thiếu Khiêm thật sự tức giận thì sát khí toả ra có thể làm cho người ta không thể thở nổi.

Hoá ra cô tệ đến vậy, cố gắng chưa đủ để Mạnh Thiếu Khiêm có thể tiết chế lại cơn giận với mình.

Anh tàn nhẫn thật! Kết nối lại từ chuyện cô vào căn phòng bí mật kia cho đến chuyện này, Lệ Ái có thể khẳng định cô gái ấy quan trọng với anh đến nhường nào còn cô….cũng chỉ là người qua đường mà thôi…..Rồi sẽ đến một lúc nào đó, Mạnh Thiếu Khiêm sẽ cất lời kết thúc mối quan hệ này….Cô đúng là đáng thương phải không? Tình yêu đầu đời của mình lại đau đớn đến vậy…!

Càng nghĩ Lệ Ái càng không thể kìm chế được cảm xúc, cô lại bật khóc lặng lẽ.

Mới bấy nhiêu đã không thể chịu được, liệu về sau nếu còn xảy ra chuyện gì nữa cô biết thế nào? Có lẽ cô cần nên thay đổi mình, Mạnh Thiếu Khiêm bảo sao cứ như vậy, như thế có thể kéo dài được thời gian bên cạnh anh.

Đúng không? Thật sự, cô thật sự không muốn rời xa anh….Là cô đã yêu người đàn ông này quá mù quáng, muốn dứt cũng không thể dứt, chỉ có càng ngày càng lún sâu….

Tiết học nhanh chóng trôi qua, Minh Thư và Thư Kỳ đã chú ý Lệ Ái.

Vừa hết tiết cả hai đã đi đến bàn của cô.

Thư Kỳ lay bả vai Lệ Ái, lúc này cô đang úp mặt xuống bàn.

“Ái à, cậu làm sao vậy nói cho tụi mình nghe đi, tụi mình lo cho.”

Lệ Ái lắc đầu, ngẩng mặt dậy cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh nhất định rồi nói:

“Mình không sao chỉ là hơi mệt mỏi một chút.

Tối qua mình ngủ trễ quá!”

“Ây da đêm qua Mạnh thiếu không cho cậu ngủ à?”

Quốc Minh buông lời trêu chọc, cậu cố ý như vậy để mong Lệ Ái có thể tốt hơn.

Lệ Ái cong môi cười nhạt, trong đầu hiện lên viễn cảnh tối hôm qua trong lòng càng thêm chua xót.

Nếu về sau vẫn tốt như lúc trước thì hay biết mấy….Chỉ sợ từ chuyện hôm qua Mạnh Thiếu Khiêm sẽ chẳng cần cô nữa, cô cũng chỉ còn là chiếc bóng ở cạnh anh mà thôi….Đây là cô thoáng nghĩ đến nhưng mà theo linh cảm của con gái, Lệ Ái tự dưng nghĩ nó thành thật….Cô cực đoan quá đúng không? Điều tốt đẹp không nghĩ chỉ nghĩ về những điều tổn thương trái tim mình…..Nhưng như vậy thì sao chứ, anh lạnh nhạt cũng được, chỉ cần không buông lời kết thúc hợp đồng thì cô vẫn được ở cạnh chăm sóc cho anh mà….

Với tình trạng này, Lệ Ái muốn đi đến nơi nào đó thật yên tĩnh để bình thản lòng mình.

Nhìn các bạn một cái sau đó nhẹ nói:

“Mình muốn về nhà, các cậu khi nào vào tiết thì xin nghỉ giúp mình nhé.”

Minh Thư gật đầu đưa tay sờ lên trán Lệ Ái cảm thấy có chút nóng.

Cô bạn này chắc lại học đến tận đêm rồi đây mà.

Mỉm cười, Minh Thư nói với cô:

“Cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, mình thấy là cảm sốt đến nơi rồi ấy.

Lát nữa mình sẽ xin giáo viên chủ nhiệm cho cậu.

Bảo đảm vẫn được ghi đi học đầy đủ, điểm rèn luyện vẫn full.”

“Cảm ơn các cậu nhiều lắm!”

Lệ Ái chân thành nói lời cảm ơn với bạn của mình sau đó thu dọn tập vở vào balo.

Khi cô đứng dậy thì bỗng dưng đầu óc choáng váng xém tí ngã xuống nếu không được Thư Kỳ và Quốc Minh đỡ.

Lúc này Lệ Ái mới cảm nhận được rõ rệt cơn nóng trong cơ thể mình, cả người khó chịu, đầu đau như búa bổ.

Vỗ vỗ mặt vài cái, hai ngón tay đưa lên xoa huyệt thái dương để tỉnh táo hơn, Lệ Ái nở nụ cười trấn an với các bạn của mình:

“Mình không sao, mình về đây!”

Minh Thư có ý định không cho Lệ Ái đi.

Cô nhìn Kỳ Lân rồi quay sang Lệ Ái nói với sự lo lắng:

“Hay để Kỳ Lân đưa cậu về.

Bây giờ vệ sĩ không có ở đây, cậu gọi đến đón thì lâu lắm.

Cứ để Kỳ Lân đưa cậu về cho an toàn.

Cậu xem, mặt đã trắng bệt, trán nóng ran cả rồi kìa.

Tụi mình lo lắm!”

“Không sao, để ra đến cổng trường rồi mình gọi.

Hôm nay mình tính về nhà thăm mẹ nên muốn bắt xe buýt.

May là gần trường có trạm xe, mình sẽ nói vệ sĩ đưa đến đó.”

“Được không?”

“Được mà! Mình đi đây, nhờ các cậu nói lại với thầy cô giúp mình nhé!”

Nói xong liền nhanh chóng chạy đi thật nhanh khiến nhóm người Minh Thư chưa kịp định hình.

Lệ Ái vốn không muốn phiền ai cả, cô muốn ở một mình…..

Suốt cả buổi Lệ Ái đi trong vô thức.

Cô mặc đồng phục, tóc thả đằng sau như thác nước dài, trên vai đeo balo, chân cứ bước đều qua những con đường.

Cô không biết mình đi đâu nữa…..Cơ thể khó chịu lại còn đi dưới nắng nhưng Lệ Ái thật không muốn để ai biết tình trạng hiện giờ của mình…..Đôi mắt buồn bã hướng nhìn xa xăm, đầu vẫn suy nghĩ đến những chuyện xảy ra ngày hôm qua…..Lệ Ái cứ đi cứ đi và bắt gặp một cánh đồng hoa dại vô cùng đẹp thế là cô chọn vào nơi đó.

Ngồi dưới gốc cây cổ thụ to hưởng từng làn gió êm dịu để xua đi tâm trạng đau khổ trong lòng, lúc này cô muốn vẽ….Thế là bèn lấy giấy cùng bìa kẹp cứng và bút chì, mắt hướng về khung cảnh trong cánh đồng hoa mà phát hoạ….Thời gian dần trôi cho đến tận chiều, Lệ Ái vẫn chìm đắm trong thế giới riêng của mình để tâm trạng thoải mái hơn mà cô không biết có người đang vô cùng sốt ruột tìm kiếm cô….