Hợp Đồng Định Mệnh Ngược Chiều Yêu Thương

Chương 7: Chương 7

Mạnh Thiếu Khiêm trở lại thư phòng, anh đưa ly nước cam cho Lệ Ái sau đó là bản hợp đồng.

Người đàn ông ưu nhã trở lại ngồi ở sofa đối diện.

Vẫn là ánh nhìn sâu thẳm ấy, giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên:

“Em đọc cho kĩ rồi chọn lựa.

Nhưng mà trước tiên nên uống chút nước cam đi, người gì mà như thiếu sức sống vậy.

Yên tâm tôi không bỏ thuốc làm hại em đâu.”

Lệ Ái hít thở nhẹ, gương mặt nhỏ xinh đã ửng hồng sắp chuyển sang màu cà chua rồi.

Cô không nói gì chỉ “ừm” một tiếng sau đó bê ly nước cam lên uống một ngụm.

Vị chua ngọt vốn có của cam hoà cùng chút mật ong và đá lạnh rất nhanh khiến cho Lệ Ái cảm thấy dễ chịu.

Cô nhìn tập tài liệu mà Mạnh Thiếu Khiêm nói là hợp đồng kia, mắt âm thầm đọc từ trên xuống dưới….Hợp đồng tình nhân!

Mạnh Thiếu Khiêm rất thoải mái và kiên trì chờ đợi cô gái nhỏ đưa ra lựa chọn của mình….Cô chấp nhận thì tốt còn không chắc phải dùng biện pháp nhỉ? Từ khi nào anh sinh ra tính chiếm hữu như vậy? Lúc quyết định làm bản hợp đồng kia, anh chỉ nghĩ rằng mình nên đền bù lại chút gì đó vì đã lấy trinh tiết của cô, dù cho Lệ Ái gạt anh về tuổi thật….Nhưng song song đó anh càng muốn chiếm giữ cô gái này cho riêng mình, anh không biết vì sao nữa….Từ lâu rồi, từ giây phút tồi tệ kia anh đã không tin tưởng bất kì người phụ nữ nào ngoại trừ phụ nữ là người thân thuộc với anh.

Vậy mà cô gái này khiến cho anh cảm thấy có sự bình yên, thoải mái khi ở bên cô.

Đặc biệt bộ dáng quá ngoan ngoãn cam chịu ấy làm Mạnh Thiếu Khiêm anh vừa xót vừa thương….Có lẽ vì Lệ Ái còn quá nhỏ, quá non nớt, lần này trót dại cô may mắn gặp bà chủ kia uy tín, định mệnh lại làm cho anh gặp cô, chứ lỡ gặp phải những người có tâm địa xấu thì làm sao? Bây giờ cô có còn nguyên vẹn trước mặt anh xem hợp đồng hay vào bệnh viện chăm mẹ không? Hay chính là bị người ta bắt đi làm việc như cô đã gan dạ trót dại là bán thân….

Ở Lệ Ái có sự ngây thơ thuần khiết, mỏng manh nhưng đâu đó lại hình thành nên sự gan dạ, điều này Mạnh Thiếu Khiêm rất thích ở cô.

Nữ sinh bây giờ đa phần chỉ đam mê son phấn, yêu đương, thậm chí muốn trở thành sugar baby để được sống trong sung sướng, mấy ai được như cô gái nhỏ này….Nữ sinh đúng kiểu nữ sinh, đồng phục gọn gàng, phẳng phiu, tóc cột cao đuôi ngựa, mặt mộc không son phấn, chân đi bata, vai mang balo trông năng động đúng với lứa tuổi….Cô như ánh nắng mùa thu dịu dàng bất ngờ xuất hiện sưởi ấm trái tim vốn đã nguội lạnh của anh khiến anh cảm thấy cuộc sống này vẫn còn có ánh sáng….Anh muốn cô gái này, ngoài anh ra không ai được phép chạm vào cô nữa.

Lệ Ái đọc xong hợp đồng, e dè nhìn Mạnh Thiếu Khiêm rồi ngập ngừng:

“Nếu…nếu tôi đồng ý anh có xoá nợ không? Tôi có được đi học nữa không? Anh có cho phép tôi đến thăm mẹ không?”

Mạnh Thiếu Khiêm bật cười, nụ cười chỉ nhẹ thoáng qua nhưng để lại cho Lệ Ái bao cảm xúc rung động….Cô nghĩ tâm hồn vẫn còn thiếu nữ nên sinh ra cảm mến là bình thường…Tuổi này rất mơ mộng, người đàn ông đối diện lại quá anh tuấn đương nhiên Lệ Ái phải có phần rung động rồi….

Mạnh Thiếu Khiêm cất tiếng trả lời:

“Tôi không phải khủng bố mà cấm đoán em, thường ngày của em thế nào thì thế nấy, đó là tự do là quyền lợi của riêng em, muốn làm gì thì làm.

Chỉ là những điều lệ trong hợp đồng đó em phải tuân thủ, em ngoan ngoãn bên cạnh tôi là được đừng làm trái ý tôi.

Còn lại em muốn gì tôi sẽ cho em.

Đồng ý, hửm?”

Lệ Ái dùng răng day nhẹ môi dưới, cô không biết quyết định bây giờ thì tương lai ra sao nữa.

Hợp đồng này không có thời hạn, nghĩa là cô sẽ ở cạnh Mạnh Thiếu Khiêm cho đến khi anh cảm thấy đủ sẽ thả cô….Có lẽ anh sẽ sớm chán thôi vì cô chỉ là một đứa trẻ chẳng biết làm gì khiến anh hài lòng….nhưng cô không còn lựa chọn nữa rồi.

Đồng ý, mẹ cô được điều trị trong điều kiện tốt nhất mà không màng đến chi phí.

Đồng ý, cô sẽ được sống bên cạnh anh để anh cưng chiều.

Đồng ý, nghĩa là vận mệnh của cô do Mạnh Thiếu Khiêm nắm giữ.

Cho đến khi phần ghế bên cạnh có chút lún xuống, bóng đen phản chiếu qua đôi mắt cô, Lệ Ái mới ngước lên.

Mạnh Thiếu Khiêm đã ngồi bên cô từ lúc nào, tay anh đang mân mê vành tai cô làm Lệ Ái có chút ngượng…

Là lần thứ mấy anh phá lệ nở nụ cười nhiều như thế rồi nhỉ? Bây giờ lại tiếp tục ở trước mặt thiếu nữ này nở nụ cười thật cuốn hút, ngón tay miết nhẹ lên cánh môi hồng nhuận ở dưới, khẽ nói:

“Em nói đồng ý hay không thì được rồi, đừng hành hạ nó chứ.

Day thế này chảy máu thì sao, nó mà sưng lên với rỉ máu là tôi phạt em….”

“Anh…ăn nói hàm hồ…”

Lệ Ái từ lần thân mật kia đến nay mới lại cùng anh ở gần thế này.

Hơi thở thơm xen lẫn mùi hương bạc hà nam tính khiến cho cô như u mê chìm đắm….Anh là hoàng tử có thật sao, nói gì cũng khiến cô ngượng ngùng mà đỏ mặt, run rẩy cả người….

Bộ dáng này của Lệ Ái khiến cho Mạnh Thiếu Khiêm cảm thấy buồn cười lắm nhưng anh nén lại rồi tiếp tục cất tiếng:

“Ái Ái, nói đi em chịu không?”

“Ái Ái” hai chữ này phát ra từ miệng anh sao lại dịu dàng như thế, nó đánh thẳng vào trái tim thiếu nữ của Lệ Ái khiến cô không khỏi say đắm….Cô…cô làm sao vậy….??? Người đàn ông này thế mà cũng có mặt nhẹ nhàng vậy sao?.

Vờ cúi đầu nhìn bản hợp đồng tránh đi đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, Lệ Ái nhẹ nói:

“Tôi…tôi đồng ý! Nhưng tôi thật không biết cách lấy lòng khiến anh vui vẻ, nếu có làm sai chuyện gì thì anh hãy chỉ bảo rồi bỏ qua…Mong anh giúp đỡ mẹ tôi trị bệnh, tôi đội ơn anh.”

“Hợp đồng thế nào thì thế đấy, tôi không nuốt lời.

Lập tức tôi cho người gọi đến bệnh viện chuyển mẹ em sang phong VIP trước, chờ theo dõi thêm một thời gian, nếu cần phẫu thuật thì chi phí tôi sẽ chi trả.

Việc của em là ở bên cạnh tôi, thế thôi!”

“Vậy cái kia thì sao?”

Lệ Ái thẹn thùng nhỏ giọng hỏi anh, Mạnh Thiếu Khiêm nhíu mày rồi thấy vẻ mặt này của cô liền hiểu ra…Quả là thỏ trắng ngây thơ…

Khuôn mặt cương nghị tiến sát khuôn mặt trắng nõn khẽ thì thầm:

“Em nghĩ thế nào? Tình nhân thì phải thực hiện chức trách đúng chứ? Em trao thân cho tôi, tôi đương nhiên có phần xem trọng rồi.

Đừng sợ, tin tưởng tôi! Đừng nghĩ tôi háo sắc chỉ giữ em lại vào việc đó, còn có nhiều chuyện tôi cần em giúp đỡ lắm.

Em ngoan là được, tôi thích sự nghe lời của em, Ái Ái! Nhưng cơ thể em đang tiếp tục phát triển nên tôi không chạm quá nhiều đâu…Tôi không muốn làm em sợ.”

Lồng ngực Lệ Ái như bị gõ vào vang lên từng tiếng “thùng thùng” thầm lặng….Đây là sự tôn trọng trong giao ước tình nhân mà người ta thường nói sao? Sự dịu dàng này khiến Lệ Ái có chút cảm thán lại sinh ra sợ hãi…Nếu cô làm sai liệu anh có còn tốt với cô như vậy không? Sự băng lãnh sẽ trở lại khi cô không ngoan đúng không? Suy nghĩ ấy thật sự khiến Lệ Ái có phần sợ hãi, cô sợ mình sẽ chìm đắm trong bản tính chiếm hữu dịu dàng ngọt ngào của Mạnh Thiếu Khiêm…..Hợp đồng này đôi bên cùng có lợi, chỉ hưởng quyền lợi còn về tình cảm thì không nói đến….Nhưng giờ phút này trái tim Lệ Ái vô cùng thổn thức vì người đàn ông này….Là nhất thời hay thật sự ngay từ đầu cô đối với anh đã là rung động….Trái tim thiếu nữ mơ mộng, Lệ Ái chỉ dám nghĩ chứ không dám làm nó thành sự thật…Cô phủ nhận, liên tục phủ nhận, tự nhủ rằng vì mẹ cô sẽ làm tất cả….

“Mạnh thiếu…cảm ơn đã tôn trọng, anh không quá tàn nhẫn, băng lãnh.”

Mạnh Thiếu Khiêm vẫn duy trì tư thế mặt kề mặt ấy, hơi thở cả hai quấn lấy nhau, không gian như ngưng trệ đến nghẹt thở chỉ còn lại tiếng kêu của kim đồng hồ….

Chầm chậm đặt một nụ hôn lên cánh môi nhỏ nhắn, Mạnh Thiếu Khiêm cắn một cái ở cái cằm nhỏ, thấp giọng:

“Cho em suy nghĩ gọi tôi thế nào để tôi hài lòng.”

Dứt lời bàn tay phối hợp vuốt đuôi tóc mềm mượt, ngón tay mơn trớn làn da mịn màng nơi khuôn mặt.

Lệ Ái run rẩy một lúc vì sự trêu chọc của đôi bàn tay kia trên mặt mình.

Một lúc, cô gái nhỏ mới ngọt ngào gọi ra một tiếng:

“Thiếu Khiêm”

Tên anh qua miệng cô gái này sao lại ngọt như vậy khiến anh vô cùng hài lòng.

Mạnh Thiếu Khiêm khẽ cười ma mị bắt đầu cái hôn thật sâu và nồng nàn, dẫn dắt Lệ Ái chìm đắm trong cảm giác mới lạ.

Cô bị động, toàn bộ đều theo anh, cánh môi nhỏ nhắn chịu sự dày vò, mân mê đến tê rần….Cho đến khi cả cơ thể nhỏ bé bị đặt lên giường, Lệ Ái mơ mơ hồ hồ thấy Mạnh Thiếu Khiêm đang nhìn mình với đôi mắt tràn đầy tia dục vọng cháy bỏng…...