Hợp Đồng Ký Nhận Chờ Em Lớn

Chương 4: 4 Tìm Người

Kình Hân khuôn mặt lo lắng, sốt ruột cầm điện thoại.

“Uyên Thư, chị mau nghe máy đi.”

Điện thoại tút tút vài hồi, vẫn là không liên lạc được.

Hôm qua hẹn Ngọc Uyên Thư ở quán bar nhưng bận việc không thể đến, Kình Hân đã nhắn lại cho cô, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhận được phản hồi.

Cô đang đứng ở quảng trường, nơi này là địa điểm cô nhắn với Ngọc Uyên Thư đến đây hôm nay.

Màn hình lớn phía trên bắt đầu thực hiện quyền lợi của bên đã chi trả tiền để dành vài phút quảng bá.

Đại loại nó đang nhắc tới một loại nước hoa hàng hiệu mới được ra mắt.

Đây là sản phẩm nước hoa mới thuộc công ty R của nhà họ Ngọc.

Thành phố A có nhà họ Ngọc, nổi tiếng giàu có, làm ăn phát đạt, kinh doanh chuỗi cửa hàng nước hoa nổi tiếng.

Ngọc Uyên Thư là con một, đại tiểu thư nhà họ Ngọc, cũng là đệ nhất mỹ nhân người cầu không được.

Gia chủ họ Ngọc là Ngọc Uyên Đình, là họ hàng xa với nhà cô, Ngọc Uyên Thư là chị họ, cũng là bạn thân của cô tại thành phố này.

Bọn họ không thường xuyên gặp nhau mà chỉ nói chuyện trên mạng, tuy chỉ nói chuyện qua một màn hình, nhưng nó đủ để cô hiểu rõ, Ngọc Uyên Thư nhất định sẽ không tự nhiên mà biến mất như thế.

Tin nhắn hôm qua cô gửi, Ngọc Uyên Thư thậm chí còn chưa xem.

Ngọc Uyên Thư là một vị đại tiểu thư chân yếu tay mềm, cô ấy nổi tiếng là bông hồng trong lồng kính.

Nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra, cô ấy nhất định không thể nào có thể tự thoát thân.

Có lẽ cô đưa ra lựa chọn gặp nhau ở quán bar là một sai lầm.

“Chết tiệt, chị mau bắt máy đi!”

Mọi chuyện không hề thay đổi, điện thoại vẫn truyền đến tiếng tút tút bất an.

Kình Hân không nghĩ được gì nhiều, tức tốc chạy tới quán bar hôm qua để tìm người.

Quán bar cả ngày lẫn đêm không nghỉ, bây giờ tới đó vẫn còn rất đông khách.

Nơi hỗn tạp như thế, nếu Uyên Thư cũng gặp phải chuyện giống như cô hôm qua, nhất định chị ấy sẽ gặp phải chuyện không nên gặp.

Ngọc Uyên Thư mới mười chín tuổi xuân, nếu cô ấy xảy ra chuyện hại đến cả đời người, cô nhất định sẽ hối hận đến chết.

“Chị ấy có thể đi đâu chứ?”

Có người đứng từ xa thầm lặng quan sát cô rất chăm chú, hắn cẩn trọng nói vào bộ đàm:

“Ông chủ, có kẻ khả nghi bên dưới, đằng sau cô ta còn có… Trương Hách!”

Trương Hách từ khi thấy cô xuất hiện đã âm thầm đi theo cô đến quán bar.

Hắn hôm qua bị làm nhục trước bao nhiêu người, tức thân không thể làm gì lũ người đó, liền quy chụp mọi tội lỗi cho Kình Hân, hắn muốn trả thù cô.

Hắn quàng vai bá cổ cô, nghiến răng thành tiếng.

“Đi theo tôi ngay bây giờ!”

Kình Hân không quan tâm, cô vẫn đang cố tìm cách liên lạc với Uyên Thư.

Hắn thấy điện thoại cô trên tay quá chướng, liền hất tay cô, điện thoại bay lên cao rồi rơi xuống đất.

“Con điếm này mày dám lơ tao à? Chống lại tao? Để xem chút nữa mày có thể làm gì để chống lại tao.” Hắn cầm lấy cổ tay cô xoay người, “Đi theo tao mau.”

Nhưng hắn không biết hành động của hắn đã thực sự chọc tới cơn điên của cô rồi.

Chỉ cần nghĩ tới Ngọc Uyên Thư cũng gặp phải chuyện này, không thể phản kháng rồi bị kéo đi, mối hận trong lòng cô lại dâng lên cao hơn.

Trương Hách tự nhiên xuất hiện, tự nhiên sẽ trở thành nơi để cô xả giận.

“Ông chủ, hình như hai người bọn họ không cùng phe.”

“Hửm?”

“Cô gái kia bẻ gãy tay hắn rồi.”

Kình Hân từng nói sẽ bẻ tay hắn nếu hắn dám động vào cô, còn bây giờ thì cô thậm chí là khiến cả chân hắn cũng không đứng nổi.

Trương Hách tay bị bẻ ngược về sau, chân còn bị đạp một cú quỳ thẳng xuống đất.

Hắn thét lên đau đớn, bấy giờ mới nhận ra Kình Hân lại không giống dáng vẻ yểu điệu thục nữ bên ngoài, rõ ràng là một nữ ma đầu.

“A!” Hắn thét lên chói tai, “Đại hiệp! Tha cho tôi đi!”

Kình Hân đạp vào lưng hắn khiến hắn ngã ra đất, khí thế bức người đứng trước mặt hắn, nắm tóc hắn dọa bằng từng lời ớn lạnh:

“Anh có biết tôi bây giờ rất muốn giết mấy tên cặn bã không?”

Hắn biết đụng nhầm người, thở cũng không dám thở mạnh, lo giữ mạng mà nói linh tinh.

“Cô… cô muốn giết người? Tôi… bây giờ tôi được pháp luật bảo… bảo vệ đó.

Cô mà… mà còn hành động… tôi kiện cô đi tù đấy!”

Kình Hân hoàn toàn không quan tâm mấy lời vớ vẩn đó, khuôn mặt cô trở lên hung tợn, dọa cho hắn một trận an phận quỳ trên đất đầu cũng không dám ngẩng.

Hắn sợ ánh mắt cô sẽ giết chết mình.

Cô từ tốn nhặt điện thoại của mình nên, tuy chưa hỏng, nhưng màn hình cũng đã bị vỡ không còn nguyên vẹn như lúc trước.

“Anh có thấy một cô gái tầm mười chín tuổi qua lại ở đây không?”

“Không… không ít người tầm độ tuổi đó qua lại… với lại tôi hôm qua cũng bị sớm đuổi ra ngoài.

Thật sự không biết…”

Kình Hân không chấp nhận, liền đã thẳng vào bụng Trương Hách.

Hắn đau đớn ôm bụng lăn ra giữa đường.

“Thật sự không biết mà… cô đừng đánh nữa!”

“Vậy tôi nói, anh có thấy Ngọc Uyên Thư tới đây hay không?”

“Có! Hôm qua tôi có thấy cô ấy, rồi tôi có đi theo…”

Không để hắn nói hết câu, Kình Hân phát hỏa lại đá hắn.

“Mày đã làm gì chị ấy rồi?”

Trương Hách oan ức ôm bụng, hắn hôm qua vốn chẳng thể làm gì, bởi Ngọc Uyên Thư đi vào trong quán bar, hắn có đi theo cũng bị chặn ở cửa.

“Không phải tôi, hôm qua cô ấy đi vào trong quán bar, tôi bị liệt vào danh sách đen nên bị đuổi ra ngoài.

Thật sự tôi không có làm gì Ngọc Uyên Thư cả!”

“Vậy anh có thấy chị ấy rời khỏi quán bar này không?”

“Tôi không biết… nhưng tôi không thấy cô ta ra ngoài…”

Quả nhiên không sai, Ngọc Uyên Thư vẫn còn trong quán bar.

“Nhưng hôm qua, tôi có thấy cô ấy lôi kéo với tên Diệp Dĩnh Dư…”

Trông thấy cô trầm ngâm nắm tay thành quyền, đôi mắt u tối càng trở nên đáng sợ.

Trương Hách lo sợ bập bẹ hỏi:

“Vậy tôi… có thể đi không?”

“Cút!”

Trương Hách không dám ở lại, nhanh chóng đem thân chó bị đánh cho què cút theo ý của Kình Hân.

Cô nắm chặt điện thoại trong tay, đi vào trong quán bar không để lỡ thì giờ.

Mỗi một giây trôi đi, đều là một khoảnh khắc không thể lường trước.

Sẽ không ai biết trong một giây dừng chân đó, có chuyện gì đã xảy ra.

Nơi xảy ra chuyện không có sự xuất hiện của cô, vậy thì những chuyện tồi tệ có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Nhưng đã một đêm rồi, nếu có chuyện, cô tới có còn kịp không?

“Ngọc Uyên Thư! Chị đang ở đâu?”

Kình Hân ráo riết tìm kiếm hình bóng Ngọc Uyên Thư, nhưng càng tìm, cô lại càng cảm thấy tuyệt vọng.

Rõ ràng tại chỗ này hoàn toàn không có sự xuất hiện của Ngọc Uyên Thư.

“Diệp Dĩnh Dư là ai? Mau ra đây ngay cho tôi!”

Ban đầu chẳng ai quan tâm Kình Hân đang la ó thứ gì, nhưng nhắc thẳng tên Diệp Dĩnh Dư, tất cả lũ người bọn họ đều xoay qua nhìn.

Mấy tên bảo vệ nhận thức được cô là một kẻ gây rối loạn, ngay lập tức tiến vào muốn kéo cô đi.

“Mời cô đi khỏi đây.”

Kình Hân không hề nhúc nhích, thậm chí còn sẵn sàng động tay động chân với những kẻ có ý đồ cản trở cô tìm người.

“Tôi không đánh người vô tội, các người không dẹp ra, tôi sẽ không nương tay đâu.”

“Mời cô rời khỏi!”

Bọn họ mỗi người một đường, định dùng vũ lực đem cô đi, không ngờ cô di chuyển nhanh gọn, làm bọn họ tự va vào nhau hỗn loạn.

Nhân lúc đám bảo vệ không để ý, Kình Hân nhanh chân chạy vào đám đông để lẩn trốn.

Cô đã quyết, bản thân nhất định phải kiếm được người mới rời khỏi đây.

Kình Hân không phải người dễ dàng bỏ cuộc, thậm chí còn rất cứng đầu.

Nhưng ngay cả trong đám đông, cũng có người đến ngăn cô lại.

Tên khi nãy sớm có mặt, hắn không chú tâm vào cô, chỉ nhanh chóng báo tin vào bộ đàm.

“Ông chủ, cô ta tới làm loạn rồi.

Tôi xử lý được chứ?”

“Tùy ông, nhẹ tay với cô ấy một chút.”

“Tôi nghĩ là sẽ không nhẹ tay được đâu.”

“?”

Kình Hân nhận diện được địch ý, không chần chừ tấn công, để gạt người này sang một bên cô chọn cách tất công thẳng, nghiêng người đá mạnh, ngang một góc tấn công vào đầu.

Nhưng tên này theo kịp, bắt được chân cô.

Hắn còn thản nhiên nói với kẻ sau bộ đàm:

“Nếu tôi nhẹ tay, tôi sẽ là người bị đánh.”.