Đầu bên kia không ai nói chuyện.Lâm Thâm Thâm không chịu tắt máy.Tạ Thiếu Hoa hết kiên nhẫn, không nhịn được dò hỏi: “Là ai gọi tới vậy?”Lâm Thâm Thâm còn chưa trả lời anh ta thì đã nghe được trong điện thoại truyền đến âm thanh: “Là tôi.”Tuy giọng điệu không tốt lắm nhưng âm thanh lại phá lệ dê x nghe, trầm thấp dừng ở trong tai.Lâm Thâm Thâm sửng sốt sau đó mới phản ứng lại âm thanh quen thuộc này là của Cẩm Dương, cô ừ một tiếng, không rõ Cẩm Dương gọi điện thoại cho cô làm gì nhưng vẫn hỏi: “Có chuyện gì sao?”Đầu bên kia lại im lặng, rất lâu sau, giọng nói của Cẩm Dương lại vang lên, thanh âm vững vàng, ngữ khí hòa hoãn, dừng ở trong tai Lâm Thâm Thâm lại mang theo sự mê hoặc: “Ngày đó… là em mỉm cười nói thật trùng hợp, chúng ta về nhà làm một lần, nếu tôi nhớ không lầm lúc đó tôi hơi gấp…”Cẩm Dương nói rất mập mờ, Lâm Thâm Thâm nghe xong hơi đỏ mặt, cô còn chưa nói thì anh lại dành trước: “Không kịp làm thi thố mà hình như đây cũng không phải là thời kì an toàn của em…”Ban đầu nghe Cẩm Dương nói vậy Lâm Thâm Thâm cũng không nghĩ cẩn thận là có ý gì.Một lúc chờ cô phản ứng lại, anh gọi tới là vì không muốn lưu lại hậu hoạn cho hai người.Lâm Thâm Thâm chưa từng gặp qua cục diện như vậy nên không biết trả lời như thế nào, cô im lặng một lúc mới cong môi cười, giọng điệu bình thản không chút để ý, không thèm quan tâm trả lời: “Không sao, Cẩm tiên sinh, không phải anh không biết, trên thế giới này còn có một loại đồ vật gọi cấp thuốc tránh thai khẩn cấp.”Không tới một giây sau đầu bên kia tắt máy.……Cẩm Dương tức muốn hộc máu hung hăng ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ xe, anh dẫm chân ga, nhanh chóng xông ra ngoài.Hướng xe ngược lại hướng mà Lâm Thâm Thâm và Tạ Thiếu Hoa rời đi.Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xa.Chỉ là, ở ngay giao lộ chuyển hướng, Cẩm Dương lại đột nhiên quay đầu xe đi về phía xe của Tạ Thiếu Hoa.……Lâm Thâm Thâm tắt máy, Tạ Thiếu Hoa vừa lái xe vừa thuận tiện hỏi: “Ai gọi vậy?”“Là một người bạn.” Lâm Thâm Thâm thản nhiên trả lời sau đó cất di động vào túi xách, lần này Tạ Thiếu Hoa to gan hơn rất nhiều trực tiếp ôm lấy eo cô.Lâm Thâm Thâm nhíu mày né tránh, giả vờ trấn định: “Tạ tổng, mong anh tôn trọng tôi một chút, lần này tôi tới là muốn nói chuyện hợp tác với anh.”Tạ Thiếu Hoa thả chậm tốc độ cúi người lại gần cô, anh ta như cố tình dùng sức ôm cô vào lòng, miệng ghé lại bên tai cô nhẹ giọng nói: “Lâm Thâm Thâm, tâm tư của tôi…” Tạ Thiếu Hoa dừng một chút, sau đó vươn đầu lưỡi liếm vành tai cô, Lâm Thâm Thâm ghê tởm, cô run người một cái sau đó lại nghe Tạ Thiếu Hoa cất tiếng; ‘Chẳng lẽ em còn không rõ sao?”