Nó và Thiên Vũ nắm tay cười đùa cùng nhau về nhà, đột nhiên từ phía sau có ai đó chụp thuốc mê nó, nó cố giãi giụa nhưng vô ích, mọi thứ trước mặt dần mờ đi, đến khi tối đen, nó ngất xỉu
Một toán người bắt nó và Thiên Vũ lên một chiếc tải rồi lao đi
Hắn vốn định đi theo mang cho nó chiếc máy tính mini của Thiên Vũ bỏ quên trên bàn hắn, không ngờ lại bắt gặp được cảnh nó và Thiên Vũ bị bắt cóc
Hắn cảm thấy vô cùng hoang mang, lo lắng, lập tức gọi điện cho anh và cậu:
- Bảo Nghi với Thiên Vũ bị bắt cóc rồi
Hắn nói xong liền lái xe chạy theo chiếc xe tải kia
Anh và cậu khi nghe hắn nói, lòng vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng triệu tập anh em đi cứu nó
___________________________
Nhà hoang
<ào>
Nó bị một gáo nước lạnh dội vào mình, bắt đầu tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ
Nó ngước mặt lên cố gắng nhìn kẻ bắt mình, nhưng nó thật sự không thể tin vào mắt mình, là cô?
- Vân Anh, cô bắt tôi đến đây làm gì? Thiên Vũ đâu?_ nó khó nhọc mở miệng
- Hahahaha, cô nghĩ tôi bắt cô đến đây để làm gì? Đương nhiên là giết cô và cả thằng nhóc nghiệt chủng kia_ cô điên cuồng cười, bóp mạnh cằm nó, nó đau đến nhíu mày, cô chỉ vào Thiên Vũ, nó đau đớn nhìn Thiên Vũ đang bị trói ở góc kia, trên mình đầy vết thương lớn nhỏ đang rỉ máu
- Cô làm gì tôi cũng được, xin hãy tha cho thằng bé_ nó van xin cô, cô giết nó cũng được, nhưng xin đừng làm hại Thiên Vũ
- Tôi sẽ không tha cho ai hết
- Tại sao cô lại làm vậy chứ?_ nó biết bản tính cô không xấu, nhưng sao bây giờ cô lại ác độc như vậy?
- Tất cả đều là tại cô. Dựa vào cái gì cô được Thiên Ân yêu như thế, dựa vào cái gì mà cô mạng lớn năm đó không chết, dựa vào cái gì mà cô có con với Thiên Ân......_ cô điên cuồng gào thét, cô có gì không bằng nó chứ, tại sao nó lại được hưởng tất cả, còn cô thì không!!!
Nó cũng phần nào thông cảm cho cô, có lẽ cô đã bị tình yêu làm mờ mắt rồi
- Vân Anh, cô tỉnh táo lại chút đi
Cô tát nó một cái thật mạnh, khóe miệng nó chảy ra một dòng máu tươi
- CÔ CÂM ĐI
Cô đã điên thật rồi
- Haha, Sophia đã lâu quá không gặp_ từ phía trong bóng tối, một giọng nói băng lãnh vang lên
Nó sửng sốt:
- Boss
Tại sao bây giờ nó mới nghĩ ra, làm sao cô có thể bắt cóc được nó chứ, chắc chắn có người đứng sau xúi giục, và kẻ đó là ông ta
Ông ta cười nửa miệng bước ra nhìn nó
Nó khinh bỉ nhìn lão cáo già trước mặt, hận không thể cho lão ta một phát kim độc
- Đừng nhìn ta bằng con mắt hận thù đó
- Hừ, không nhìn ông bằng con mắt đó thì nhìn bằng con mắt gì? Ông là một con người ác độc_ nó nghiến rắng nghiến lợi, trừng lớn ông ta
Ông ta nhếch mép:
- Cảm ơn cô đã khen ta
Lão ta từ từ bước lại gần Thiên Vũ, bóp chắt cổ thằng bé:
- Thật tội nghiệp, còn bé như thế này mà phải chết
- Buô...ng...r...a_ Thiên Vũ mất hết dưỡng khí, khó khăn giãi dụa
- KHỐN KIẾP, ÔNG MUỐN GIẾT THÌ GIẾT TÔI NÀY_ nó điên cuồng gào thét, nước mắt thi nhau rơi xuống
Ông ta buông Thiên Vũ ra, rút mọt cây súng lục chị vào đầu nó
- Cô muốn thì tôi sẽ chiều
Nó không chút sợ hãi, nhìn về phía Thiên Vũ:
- Vĩnh biệt con, tiểu mỹ nam của mẹ_ nó nở nụ cười tươi nhìn con trai lần cuối, từ từ nhắm mắt lại
- Mẹ...đ...ừng...bắ..n...mẹ...tôi_ Thiên Vũ gào khóc, cố gắng chạy đến bên nó, nhưng không thể
<đùng> một tiếng súng vang trời
Tất cả đều nhìn về phía hắn
Hắn may mắn vừa đến kịp lúc, tặng lão ta một phát súng vào tay, rơi cả súng
Nó và Thiên Vũ mừng rỡ, cô trắng bệch lắp bắp:
- A...nh
Hắn không thèm liếc mắt đến cô, một tràn súng vang lên diệt hết những tên bắt cóc trong nhà hoang, trừ boss
Anh và cậu cùng một số người trong bang tràn vào, diệt hết những tên còn lại
Hắn nhanh chóng bước đến cởi trói cho nó và Thiên Vũ
Thiên Vũ ôm chầm lấy nó, khóc nức nở:
- Mẹ ơi
Nó mỉm cười trấn an, xoa đầu thằng bé
- Không sao nữa rồi
- Hai mẹ con không sao chứ?_ hắn hỏi han
Nó lắc đầu
Lão boss vờ xỉu, đột nhiên bật dậy dùng một cây gậy bước đến đập một cái thật mạnh vào đầu hăn
- THIÊN ÂN!!!_ nó hoảng sợ hét lên, đỡ lấy hắn, máu tươi trên đầu bắt đầu chảy xuống
- HAHAHA_ lão ta cười điên cuồng
Cô cũng hoảng hốt chạy đến
Nó căm phẫn nhìn lão, đôi mắt đỏ ngầu, vô cùng đáng sợ, quỉ dị
Cầm lấy cây súng trong tay hắn
<đùng>
Nó bắn ngay vào họng lão ta, khiến lão chết trợn tròn mắt, miệng không ngừng trào máu tươi
__________________________________
Bệnh viện
Nó siết nắm tay, nước mắt rơi lã chã nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu
Anh, cậu và Thiên Ân im lặng chờ
đèn phòng cấp cứu tắt
- Bệnh nhân chỉ bị vết thương ngoài da, người nhà có thể vào thăm
Nó lao nhanh vào phòng bệnh, chỉ thấy hắn đang nhìn ra cửa sổ
- Tổng giám đốc, vết thương của anh...ưm...
Nó chưa nói xong thì đã bị hắn hắn kiềm chặt trong lòng, hôn thắm thiết
Nó trợn tròn mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra
- Bảo Nghi, anh đã nhớ lại rồi_ một câu thôi, chỉ một câu nói này mà nó mừng đến phát điên, hắn đã nhớ rồi!!!
Lúc hắn bị boss đánh vào đầu, thì đột nhiên toàn bộ kí ức về nó như một thước phim hiện ra trong đầu hắn
- Baaaaa_ Thiên Vũ lao vào lòng hắn
- Con trai của ba
Anh và cậu mỉm cười nhìn cảnh ba người hạnh phúc, có chút tủi thân ình, khổ thân FA T.T
____________________________
Bệnh viện tâm thần XY
- Thiên Ân ơi, để em bón cho anh ăn cơm nhé...hahaha
- Bệnh nhân Vân Anh, cô không được làm ồn
- Tôi không phải bệnh nhân, tôi rất tỉnh táo, đúng hông Thiên Ân, hahaha
_________________________________
Truyện đã hoàn rồi các bạn ạ...mình sẽ viết tiếp 2 ngoại truyện về anh và cậu ^^đùng>đùng>ào>