Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 14: Chiếc Gương Ảo Ảnh

- o0o-

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA VÀ SỬA LỖI: YURI OZAKI

- o0o-

Bởi vì Harry chỉ bị nứt xương cùng với trầy xước sương sương, cho nên sau khi nốc vài bình độc dược và ở lại bệnh thất một ngày, phu nhân Pomfrey liền tuyên bố Harry có thể xuất viện.

Sau khi Harry xuất viện liền một mình đến phòng yêu cầu, nhưng cho dù y yêu cầu căn phòng biến ra cái chổi báo hỏng thì cũng không có biện pháp kích hoạt lực lượng giống như trận đấu Quidditch đó, cuối cùng cũng chỉ có thể trông cậy vào con rồng đó của Hagrid.

Tuần thứ hai của tháng 12, bốn phía của Hogwarts bị một tầng tuyết dày bao phủ, ngay cả hồ đen cũng đóng băng một lớp thật dày.

Sắp đến lễ giáng sinh rồi, tất cả mọi người đều mong chờ kỳ nghỉ giáng sinh, Harry cũng thế, bất quá y vẫn phải giả bộ bộ dáng không muốn về nhà, rốt cuộc dì dượng của y đối với y không tốt, cho nên y không thể chờ mong kỳ nghỉ giáng sinh.

"Harry, giáng sinh cậu không về nhà sao?" Hermione trước ngày về nhà hỏi.

"Không được, dì dượng của tớ không thích tớ, cho nên tớ ở trường cho rồi." Harry không sao cả bĩu môi.

Hermoine sau khi nghe được cũng có chút xấu hổ: "Xin lỗi Harry, tớ không biết......."

"Không sao." Harry tỏ vẻ không thèm để ý, phải biết y cực kỳ chờ mong lễ giáng sinh, y phi thường tưởng niệm cái áo choàng tàng hình của y.

Lễ giáng sinh, trong trường học hầu như không còn ai cả, Ron không còn ở Gryffindor nữa, Moni thì về Đức, chỉ có một mình y đi mở quà.

"Để xem...........!Lại đây!" Tìm ra cái hộp đặc biệt từ đống quà, xé mở, áo choàng tàng hình giống như chất lỏng rớt trên giường.

"Đã lâu không gặp, ông bạn già."

Khi ăn tối, Harry phát hiện một nhà Weasley vẫn xin ở lại trường như cũ, bao gồm Ron.

Khi Harry nhìn về phía cậu ta, cậu ta còn cho y một cái ánh mắt buổi sáng tốt lành

Người ở lại trường không nhiều lắm, nhưng mà có cặp sinh đôi của Weasley ở lại, chỉ nhiêu đó thôi là không sợ không thú vị rồi, cho dù bình thường không hề nói chuyện với nhau thì bọn họ vẫn rất vui vẻ với Harry.

Tối, Harry khoác áo choàng tàng hình, bắt chước kiếp trước của mình đi ra khỏi tháp Gryffindor.

Không đánh thức phu nhân béo trong bức tranh trước cửa ký túc xá, tuỳ ý đi trên hành lang, thẳng đến khi thấy một phòng học hơi mở cửa, Harry biết đây chính là mục tiêu đêm nay của mình.

"Norris, tìm xem, ta có cảm giác, xung quanh chỗ này nhất định có học sinh đang dạ du." Thanh âm của Filch càng ngày càng gần, giống như đang ép buộc Harry phải bước vào căn phòng hé cửa đó.

Harry lách vào trong phòng, phòng học giống như đã bị bỏ trống thật lâu, bàn ghế chất đống ở góc, đối diện y còn có một cái gương cao trang nhã đụng trần.

Harry đã từng bị ám ảnh với hình ảnh mà cái gương cho y thấy, còn bây giờ, y chỉ muốn biết khung của nó có phải được làm từ vàng ròng không mà thôi, đá quý được khảm lên trên nó cũng có phải đồ thiệt hay không --- mấy năm đào vong đó, bọn họ cực kỳ khan hiếm tài chính, thành ra y có thói quen nhìn thấy cái gì thì sẽ đánh giá giá trị của nó trước.

Bởi vì không biết Dumbledore có ở đây hay không, Harry đứng trước gương nhìn thẳng vào nó.

".............." Dùng hết sức lực của mình áp xúc động muốn đập nát cái gương trước mặt này, hàm răng của y nghiến chặt đến mức có thể nghe được tiếng kẽo kẹt.

Đó là sau khi Hogwarts bị vũ xà chiếm cứ, lâu đài trở thành phế tích, sinh vật huyền bí trong rừng cấm chết vô số, hồ đen nổi lều phều mấy đoạn chân tay cụt còn đang chảy máu dầm dề khiến cho hồ đen càng trở nên kinh dị.

Chúa Tể Hắc Ám bị vũ xà chiếm thân thể đạp lên mộ của Dumbledore và Snape cười điên cuồng, Harry, Ron và Hermoine chỉ có thể chật vật chạy trốn đến Đức dưới sự yểm trợ của Oro.

Mới vừa đặt chân được đến Đức thì tin tức Hogwarts phản kháng, toàn bộ các giáo sư đều chết truyền đến, Ron phun ra một ngụm máu, sau đó ngất đi.

Hình ảnh trong gương ảo ảnh không phải là khát vọng sâu bên trong tâm hồn của Harry, mà nó đã từng là ký ức đau khổ nhất: Chúa Tể Hắc Ám sống lại sau đó giết chết Cedric, Sirius chìm xuống cái màn tả tơi của cái cổng tò vò ở bộ phép thuật, Dumbledore ngã xuống từ tháp thiên văn, Snape nói "Look at me" với y, Lupin quyết chiến đến tận khi chết đi ở Hogwarts, thậm chí còn có cả Draco Malfoy đứng trong phế tích của trang viên Malfoy thống khổ hét lên, thế giới phép thuật chìm vào hắc ám sau khi vũ xà thức tỉnh, Arvada phóng đến từ sau lưng khi đang chiến đấu, tuyệt vọng ở Đức nghe tin Hermoine qua đời, đồng quy vu tận với vũ xà ở trận chiến cuối cùng.

Ma lực của Harry bắt đầu không ổn định, y biết nếu cứ tiếp tục như vầy thì trước sau gì cũng bạo động phép thuật, nhưng mà y không quan tâm chuyện có bị người khác phát hiện hay không nữa, chỉ là dạ du mà thôi, chỉ là trừ điểm mà thôi, nếu không phát tiết được, y sẽ vọt vào văn phòng của Quirrell mà liều mạng với cái linh hồn sau gáy gã ta mất.

Hôm nay trừ bỏ Snape và Dumbledore có mặt ở trường thì những người khác đều có việc, cho nên việc tuần tra tối nay liền rơi xuống trên đầu Snape, bắt được một Hufflepuff dạ du đến nhà bếp, thành công có lao động xử lí dược liệu miễn phí một tuần.

Đến khi hắn đi đến một hành lang, phát giác ma lực xung quanh cực kỳ không ổn định, thật giống như gần đó có người đang chuẩn bị bạo động phép thuật.

"Potter!" Snape đẩy cửa vào, thằng nhóc Potter không muốn sống kia mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm cái gương, hoàn toàn không để ý chính mình đã bắt đầu bạo động phép thuật.

"Stupefy!" Thần chú phát ra chưa kịp chạm đến Harry đã tiêu tán.

Hắn tự ếm cho mình một cái khôi giáp toàn thân ( mình quên tên tiếng anh cuả thần chú này là gì rồi, ai gúp mình được không), gian nan đi đến trung tâm bạo động phép thuật, quẳng cho Potter một cái Stupefy, y hôn mê vì thế cho nên ma lực của y cũng dần dần bình thường trở lại.

Giương mắt nhìn cái gương thấy là biết trò quỷ của Dumbledore, nói vậy thì cụ ta cũng không đoán được là chuyện này có thể xảy ra, bất quá hắn không có nhu cầu giấu diếm giúp cụ ta khi Poppy hỏi.

Trôi nổi nhãi con Potter, tâm trạng của Snape bỗng nhiên quỷ dị tốt lên.

HẾT CHƯƠNG 13.