Hp Đồng Nhân - Snarry Huyết Thống Chiến Tranh

Chương 43: Đảm Đương Vũ Lực

EDITOR: PARK HOONWOO

BETA: AKKI

Harry đực mặt ra, bởi vì Snape tìm tới Draco trước, cho nên y vẫn luôn nghĩ là do thần chú của Ron và Draco có vấn đề.

"...!Mi không biết Oliviate có độc dược chuyên dụng để hoá giải sao?!" Sổ nhật ký cảm thấy người mình hợp tác trên tàu tốc hành tuyệt đối không phải cái tên Gryffindor ngu xuẩn trước mặt này.

"Khụ khụ, mấy thứ liên quan đến độc dược đều là do Draco phụ trách, tôi không quá am hiểu cái này.

Hơn nữa dược liệu của Snape nhiều như vậy, hắn cũng không thể nào phát hiện nhanh đến thế đâu, tôi hiện tại đi đặt hàng là được rồi." Harry xấu hổ "Thật sự không được nữa thì lại Oliviate."

"Mi cho rằng nguyên liệu độc dược là cỏ lác nơi nào cũng có hay sao! Nhưng cậu nói đúng, loại nguyên dược liệu này, đúng là rất ít độc dược cần sử dụng.

Cho nên Potter, nhanh chóng đi bổ sung đi." Sổ nhật ký cuối cùng cũng nhớ ra vị Potter trước mặt này là một kẻ khi gặp chuyện liền trở nên cực kỳ ngu ngốc, khoảng thời gian hắn bị vũ xà chiếm thân xác đó, mỗi lần Harry Potter thấy vũ xà thì phản ứng đầu tiên chính là cứ thế mà xông ra.

Nhưng mà sổ nhật ký hoàn toàn không biết Snape không hề sử dụng phòng nấu độc dược ở nhà, mà là đến Hogwarts.

Cho nên khi Snape bước vào trường học nhìn thấy mớ tàn dư của độc dược không được rửa sạch trong vạc sắp mọc nấm đến nơi, cảm giác rất là bất ngờ (lửa giận) khi nhìn (bay thẳng lên) thấy (trời)

Sau khi lừa dối qua loa để dời lực đi chú ý của Harry, sổ nhật ký bèn ngáp một cái, đóng nhật ký lại đi ngủ.

Mà Harry lại thức suốt đêm viết thư gửi tới cửa hàng độc dược con thằn lằn xanh, vài nguyên liệu trong đó cần phải đặt mua.

- - Tức giận --

Văn phòng độc dược, Snape sắc mặt âm trầm đang nấu độc dược phục hồi ký ức.

Tối hôm nay sau khi tiệc khai giảng kết thúc hắn liền trở về văn phòng của mình, nghênh đón hắn chính là mùi hương quỷ dị đặc trưng của độc dược sắp mọc nấm, đến khi hắn tìm thấy nơi bốc mùi lại phát hiện phòng nấu độc dược của mình rối loạn thành một đống.

Phế liệu của độc dược hỗn loạn trên bàn, độc dược còn sót lại trong vạc đang bốc một thứ mùi kinh dị.

Snape xác định kỳ nghỉ hè mình hoàn toàn không có đến trường học, nhưng ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể bước vào căn phòng này, hơn nữa còn mở được tủ dược liệu của hắn và sử dụng nguyên một mớ dược liệu quý hiếm.

Nhìn kỹ mớ dược liệu bị thiếu, đôi mày của Snape càng nhăn chặt, sau đó lại nghiên cứu một chút cặn độc dược còn dư lại trong vạc, cho dù nó đã thối rửa đến mức không còn hình dạng ban đầu, Snape vẫn như cũ có thể nhìn ra đây là độc dược phục hồi ký ức.

"Đừng để tôi biết là ai làm!" Ký ức quá nhiều, không có khả năng tìm tòi từ từ xem chỗ nào bị người khác động tay động chân, Snape chỉ có thể rửa sạch vạc dược của mình và đen mặt nấu nồi khác.

Snape không biết vì sao, lần nấu độc dược này mắt hắn vẫn luôn nhìn chăm chú con dao nhỏ và dụng cụ nghiền nát, luôn có một loại xúc động muốn dùng nó xử lý dược liệu.

Bỏ độc dược vào lọ, Snape đen mặt một hơi uống hết, cái hương vị chán ghét quen thuộc.

"Ca" lịch sử luôn giống nhau một cách đáng kinh ngạc, Snape lại một lần nữa bóp nát cái bình độc dược trong tay, cái duy nhất khác chính là lúc này hắn không có đeo bao tay da rồng.

Cố nén lại xúc động muốn vọt vào ký túc xá Gryffindor đem Harry Potter nấu thành độc dược, lại đen mặt xử lý vết thương trên tay.

"Cốc cốc cốc" Khi Snape đang xử lý vết thương của mình để chuẩn bị đi bóp chết tên nhãi Potter kia, một con cú mèo bay đến cửa sổ (đừng hỏi tôi trong hầm thì lấy đâu ra cửa sổ) dùng mỏ nhẹ nhàng gõ gõ.

Ngài Snape tôn kính,

Bởi vì một vị khách hàng mãnh liệt yêu cầu cúc xanh Ba Tư và Amelia sap (tác giả tự chếm và tui cũng không biết Amelia sap là cái gì), nhưng chúng tôi cho dù có dùng con đường nhanh nhất để vận chuyển thì cũng phải mất một tháng mới đến nơi, không biết cúc xanh Ba Tư và Amelia sap mà ngài đặt lần trước có còn thừa lại chút nào hay không, chúng tôi trả giá gấp đôi để mua lại nó.

Trong phong thư còn có một cái gương hai mặt, nếu ngài không hài lòng về mặt giá cả thì chúng ta có thể bàn bạc thêm.

Ps: nếu ngài chỉ còn mỗi Amelia sap mà thôi, thì chúng tôi cũng sẽ dùng giá gấp đôi để mua lại.

"..." Snape có một loại cảm giác, khách hàng đặt dược liệu này tuyệt đối có quan hệ với nhãi ranh Potter kia.

Cầm lấy gương hai mặt, đối phương rất nhanh liền bắt máy "Xin chào, xin hỏi là ngài Snape sao?"

"Là tôi.

Tôi có thể bán Cúc xanh Ba Tư và Amelia sap, như tôi muốn biết vị đại sư độc dược nào yêu cầu hai loại dược liệu hiếm và khó sử dụng này, nếu có thể tôi muốn gặp mặt ngài ấy trao đổi chuyên môn một lần."

"Chúng tôi không thể tiết lộ quá nhiều tin tức của khách hàng, nhưng xem xét đến quan hệ tốt đẹp của ngài và tiệm chúng tôi, kỳ thật người đặt hàng lần này không phải là đại sư độc dược, thậm chí cậu ta vẫn còn là học sinh." Nhân viên của cửa hàng độc dược Thằn lằn xanh bên kia gương hai mặt hoàn toàn không biết Ngài Snape đối diện đã suy xét đến việc làm sao để nghiền nát xương Potter thành bột phấn.

"Một học sinh?! Tôi tuyệt đối không cho phép loại độc dược hi hữu này rơi vào tay một tên quỷ khổng lồ ngay cả cỏ còn không phân biệt được! Gương hai mặt tôi sẽ trả trở về." Snape dứt khoát tắt gương hai mặt, bỏ gương vào lại phong thư, cột vào chân con cú mèo vẫn đang không ngừng loi nhoi trên bàn làm việc của mình sau đó ném con cú ra khỏi cửa sổ.

"Harry Potter." Snape vô cảm ngồi trên ghế, sau khi làm nguội cái đầu bốc hoả của mình, Snape gián điệp hai mang bình tĩnh lên sóng.

Từ hai câu thần chú kia của Potter, có thể nhận thấy kỹ xảo chiến đấu của Potter không tồi, hơn nữa lần ở Rừng Cấm, tuy rằng không biết nhãi con Potter như thế nào làm được, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ là thức tỉnh huyết thống, nhưng mà cả ba người cùng nhau thức tỉnh?.... Mẹ nó, xem hắn là tên ngốc sao! Xem ra bí mật của Potter không ít, nhưng mà hắn tin tưởng thủ đoạn của một vị đại sư độc dược, chân dược là một thứ cực kỳ tốt..