Hủ Nữ Xuyên Nam Phụ: Ta Không Biết Gì Cả! Là Nam Chính Tự Tìm Đến

Chương 17

Đệ tử chân truyền của độc sư Tu Vân tên tự là Lăng Vũ, đại danh Lăng Thiên Lam - y thuật cao minh, phong lưu tiêu sái, đáng tiếc “ bệnh” có chút nặng...

- Thưa qúy vị và các bạn, do sự cố cá mập cắn cáp biển đông mà tập phim Super Sentai sẽ bị tạm ngừng công chiếu chưa biết khi nào mới phát tiếp! Tiểu boss Công Công cũng vì một vài hiện tượng tự nhiên nào đó mà lăn ra ngất xỉu đang được đưa đến trạm y tế gần nhất vì vậy buổi tường thuật trực tiếp của chúng tôi xin tạm dừng ở đây! Cảm ơn qúy vị và các bạn đã quan tâm theo dõi! Xin kính chào và hẹn gặp lại!

“...”

Một cơn gió lại thổi qua cuốn theo vài chiếc lá, trưởng môn các phái khóe miệng co rút, các đệ tử Thanh Sơn không tự chủ được tránh xa Lăng Vũ, sư huynh lại phát bệnh rồi!

- Xem ra có vài việc chúng ta cần bàn bạc!

Khổng Hy chân nhân lạnh lùng phất tay áo giống như hoàn toàn không để ý đến lời nói của Lăng Vũ nhưng ánh mắt mang vài phần bất đắc dĩ tiến vào nội viện Thiên Vu Các, các trường lão đại môn phái khác cũng vào theo

Lăng Vũ nhìn trời đoán thời gian cũng gần đến giờ ăn trưa, ngoắc tay:

- Nhóc, mau đến đây, ca ca dẫn ngươi đi ăn bánh bao!

- A, được!

Cảnh Hoài lon ton muốn chạy tới chỗ Lăng Vũ, bản thân dường như nhớ ra gì đó bèn quay đầu lại cười với Triệu Huyền Phương nụ cười thật tươi sau đó bị Lăng Vũ kéo đi

Triệu Huyền Phương đứng yên một chỗ ngây ra nhìn bóng lưng càng ngày càng nhỏ của người kia, ánh mắt phức tạp

- Đại sư huynh, huynh sao vậy?_ Thiếu nữ vừa tuổi trăng tròn da trắng mịn như bột phấn, gương mặt xinh đẹp lung linh, đôi mắt trong suốt như sao, phấn y mềm nhẹ khiến nàng như thoát tục

- Không có gì!_ Triệu Huyền Phương không nhìn nàng, xoay người bước đi, ngay sau khi hắn quay đi một giây vị thiếu nữ xinh đẹp kia lại thay đổi, ánh mắt vô cùng ngoan độc chĩa về phía hai bóng người ở xa, hay đúng hơn là vị ôm theo cây cổ cầm trắng kia, đôi môi đỏ thắm mím chặt, nhân lúc không ai để ý bàn tay nhỏ nhắn vung nhẹ, chiếc kim bạc không một tiếng động xé gió lao đến bóng người kia

«Ting» âm thanh kim loại va chạm thật nhỏ cứ thế bị cuốn theo tiếng lá cây xào xạc, thiếu nữ mở to mắt nhìn chiếc kim bạc của mình bị chặn lại, bản thân nàng lại bị một đôi mắt khác chĩa vào, thủy lam mâu âm trầm lại mê hoặc như mê cung dưới đại dương rõ ràng muốn cảnh cáo nàng, không phải loại ánh mắt độc ác ngoan tuyệt mà rất lạnh lùng, rất quyết liệt khiến hai chân nàng run lên, người kia cản lại kim độc của nàng... chỉ với một chiếc trâm phỉ thuý?!

- Vũ, sao thế?_ Cảnh Hoài thấy Lăng Vũ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn ra đằng sau một lúc liền tò mò kéo tay áo hắn

Lăng Vũ bị nó kéo cũng quay lại nhìn nó, lông mày hơi nhíu lại: - Ngươi... lần sau tránh xa Triệu Huyền Phương một chút, còn đối với những người bên cạnh y phải cẩn thận!

Lúc Triệu Huyền Phương và Cảnh Hoài còn bày ra một cảnh phấn hồng mờ mờ ám ám Lăng Vũ cảm thấy thật sự chói mù mắt cẩu, Cảnh Hoài bây giờ là nam, chắc không sao đâu... đúng không? Hắn nhàm chán âm thầm quan sát sắc mặt mọi người vẫn rất bình thường, trừ mấy sư muội Huyền Nhai tông bực tức ra thì cái khiến Lăng Vũ giật nảy chính là hắn cảm giác trong số người đó có một ánh mắt rất rõ ràng, không phải là ghen tức mà là oán độc, ngoan tuyệt như muốn lột da Cảnh Hoài, cũng giống như vừa rồi hắn cố ý kéo Cảnh Hoài đi đưa lưng về phía đối thủ, để đối thủ tưởng bản thân không phòng bị mà lộ mặt, ánh mắt kia không sai vào đâu được!

Lăng Vũ chưa bao giờ tự phụ vì cấp bậc và võ công của bản thân vì linh lực gì đó tất cả vốn là của nguyên chủ thân thể này trước đó nhưng hắn tự tin vào thực lực của mình đủ để bảo vệ những người quan trọng

Vị sư muội này, ngươi đã quan tâm tới bằng hữu của ta như vậy ta sau này cũng hảo hảo chiếu cố ngươi nhiều chút!

- Tiểu Vũ, trâm ngọc trên tay ngươi ở đâu ra vậy?

- A, cái này...?_ Lăng Vũ nghe nó hỏi thì đần ra, bỗng nhiên Cảnh Hoài thấy Lăng Vũ cười “hắc hắc” vẻ mặt vô cùng nguy hiểm, Lăng xòe tay ra lẩm nhẩm: - Ngươi xem nhé... 1...2...3...

« RẦM »

Cánh cửa đóng chặt của Thiên Vu Các bị đạp bay, ngũ trưởng lão Phong Hạo xưa nay vốn quy củ già dặn hiện tại đầu không có trâm ngọc cố định tóc đen xoã dài toán loạn bỗng chốc phá tan hình tượng chán ngắt của ông trước đó khiến ông trẻ đi rất nhiều,còn mang theo vài phần...khụ...phong tình!

Nữ đệ tử mặt hồng như cà chua chín, cúi đầu e lệ, nam đệ tử giả bộ nhìn trời, vành tai đỏ bừng

Ngũ trưởng lão mặt cũng chuyển đỏ, nhưng là vì tức giận mà chuyển đỏ, ông giận dữ:

- LĂNG THIÊN LAM! THẰNG NHÓC CHẾT TIỆT! NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA!!

Lăng Vũ đang kéo tay Cảnh Hoài chạy đi quay lại cho ông một cái mặt qủy, ai bảo lúc nãy người cầm kiếm rượt ta lâu muốn chết, còn bắt ta đứng lại? Kẻ đứng lại chính là kẻ ngốc!

Hai kẻ thấy quan tài cũng không đổ lệ kia tay trái cầm tay phải chạy đến tiếp tục mượn bếp nấu ăn, lần trước Cảnh Hoài chưa ăn được bánh bao đã bị đánh một chưởng nằm rạp trên giường, ngũ tạng chịu đả kích không nhỏ, cháo cũng phải pha bảy phần nước mới miễn cưỡng tiêu hóa được cũng may may mấy ngày nay nhét cho nó không ít thuốc bổ mới hồi phục bèn nhất quyết đòi ăn bánh bao. Lăng Vũ cũng tùy ý, làm nồi bánh bao còn lớn hơn hôm trước cùng nó ngươi một cái ta một cái ăn đến vui vẻ, đáng tiếc, ngày tháng bình yên trôi qua luôn rất mau...

- Lăng sư huynh! Cảnh sư huynh! Có chuyên rồi!!

Một đệ tử ngoại môn chạy tới, vẻ mặt vô cùng hốt hoảng, Lăng Vũ lại đối với tiếng gọi này không có nhiều phản ứng, nhàn nhã cắn một miếng bánh bao:

- Cũng không phải là chết người, ngươi gào cái gì?

- Chết người rồi!!

Lăng Vũ nghẹn bánh bao, đấm ngực ho khụ khụ, sẽ không thiêng như vậy chứ?

Cảnh Hoài đưa hắn chén trà, hai mắt sáng lên nhìn đệ tử kia:

- Là ai chết a?

Đệ tử ngoại viện “...”

Cảnh sư huynh! Kia là có người chết, có người chết thì có đám ma, huynh bày ra vẻ mặt “đi ăn cưới” này là có ý gì?

- Khụ, nữ nhân đi cùng Ngụy cung chủ không biết vì sao rơi xuống vách núi rồi!

Lăng Vũ giống như nghe sét đánh, nhảy dựng lên nhưng lại nuốt được cái bánh bao:

- Cái gì?! Thật sao?!

Đệ tử ngoại viện “...”

Giọng điệu vô cùng hoảng hốt như người quen gặp nạn, nhưng mà Lăng sư huynh, cái bộ mặt “ song hỉ lâm môn” của huynh là ý gì?