,, nhân già nhân, địa già nhân, thiên già nhân, hậu thuẫn cái gì cũng có thể tạo ra được.
,, ý ngài là gì thế lão sư?
,, haha. Ta buột miệng nói ra mà thôi. Mà theo ta thấy ngươi đừng nên ở cái Mộc Thành nhỏ bé này nữa. Tới lúc ngươi phải ra ngoài rồi
,, ta có thể đi đâu cơ chứ. Đây là nhà ta
,, nếu ngươi còn muốn theo ta học đạo giúp ta hoàn thành tâm nguyện kia thì ngươi phải ra đi, ta cũng không nói là ngươi ra đi mãi
,, vậy ta phải đi bao lâu?
,, chưa biết, nhưng theo ta tính chắc ko quá mười năm
,, mười năm???
,, nếu ngươi không chịu được bây giờ có thể thì người khác, ta đây không ép, nhưng ta chẵc thế gian có được người thầy như ta không quá mười người
,, ngài không cần dọa ta. Ta đây còn nhỏ tuổi nhưng điều ta hỉu không phải ít
,, được, vậy cho ngươi ba ngày suy nghĩ. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, thời gian cửu tinh giao nhau không còn nhiều thời gian. Người muốn tu luyện nhanh chóng thì chỉ có thể nhờ dị tượng cửu tinh giao nhau gia tăng tốc độ tu luyện. Nếu không nắm bắt được thời cơ, không tới đúng địa điểm thì người khó lòng không tiếc nuối
,, lão sư, vậy thì thời gian kia???
,, chín trăm năm sẽ xảy ra một lần, ta nhớ không lầm thì chỉ còn lại ba năm
,, vậy thì vội gì lão sư
,, nếu ngươi tiếp tục ở lại đây, thực lực ngươi ba năm sau sẽ không tiến bộ được, tới lúc đó chi có thể nhìn chứ không thể tu luyện
,, phải có thực lực sao???
,, căn bản cái thế giới này luôn cần phải có thực lực
Nói xong long lão biến mất để lại một Đường Nhai ngồi suy ngẫm. Hắn không phải không muốn đi ra xem thế giới bên ngoài như thế nào. Nhưng nói đi nói lại hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ, vẫn ham chơi, vẫn về nhà mỗi tối, đó thật sự là những gì hắn muôbs ngay lúc này, nhưng hắn biết lời long lão nói không phaie không có ý , thế giới này có thực lực mới được coi trọng. Hắn nằm suy nghĩ một đêm dài rồi cũng có quyết định của hắn. Trời còn chưa sáng hắn đã lén tới phòng Mộc Hương gọi cửa, đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tới tìm nàng giờ này nên mấy người gác đêm không lấy gì làm lạ. Tới trước cửa phòng, hắn đem tay định gọi cửa nhưng lại suy nghĩ gì đó rồi lại im lặng đứng ngoài cửa hồi lâu. Đứng tới lúc trời sáng, Mộc Hương nàng ta thức giấc mở cửa thấy hắn nên rất ngạc nhiên
,, ngươi tới chỗ ta làm gì sốm thế
,, ta tới thăm tỷ thôi, đi cùng ta..
Nói rồi lại nắm tay Mộc Hương đưa đi, tới quan viên sau tộc an tĩnh mới dừng lại. Im lặm hồi lâu vẫn không nói câu nào với nàng ta, chỉ vẫn cầm tay nàng rồi nhìn khuân mặt ngây thơ của một cô thiếu nữ mới lớn như nàng. Mộc Hương cũng thấy hắn hôm nay rất kì lạ nên vẫn im lặng, thấy hắn ta nhìn chằm chằm vào nàng, tay còn xiết lấy tay nàng không chịu buông. Bỗng nghĩ tới cái gì đó nàng vung tay hắn ra, nhưng vừa thoát ra hắn ta lại nắm lại, định nói gì nhưng vừa thấy ánh mắt kia lại thôi. Cuối cùng hắn ta cũng lên tiếng
,, Mộc Hương
,, ừ
,, ta không gọi tỷ là Mộc Hương Tỷ nữa, từ nay ta sẽ gọi là Mộc Hương, ý tỷ thế nào? Mà cũng kệ đi. Ta thích gọi vậy, cứ vậy đi. Tỷ im lặng đừng nói gì cả, để ta nói hết. Thật sự ta còn nhỏ, ta chưa hiểu chuyện, hay là vì cái gì gì đó nữa ta cũng không quan tâm, ta gần rời khỏi đây rồi, lâu nữa ta mới quay lại, ta muốn nhìn muốn ghi nhớ khuôn mặt này của tý, ta muốn tỷ chờ ta qyay lại, ý tỷ thế nào? À. Đừng trả lời ta, cứ vậy đi. Ta cobf có việc, ta đi trước, hẹn gặp lại tỷ
Nói xong lại quay đầu bỏ đi để lại Mộc Hương một mình khó hiểu lắc đầu quay về phòng