Hư Truyện

Chương 7

,,tên hỗn đản, nhận một quyền của ta.. Trang Tứ hét lên hướng Đuòngw Nhai tung chưởng, chưởng lực mạnh mẽ xé gió mà tới . Đường Nhai trước giờ luôn không né tránh quyền thế do người khác giành cho mình, ngang ngạnh vận chuyển khí lưu trong co thể chuẩn bị đõ lấy đòn công kích, nhưng khi chưởng lực kia gần tới nơi bất ngờ một thân ảnh đứng ngay trước mặt Đường Nhai. Thấy thân ảnh hiện ra chưởng lực rút lại thu liễn một phần nào khí tức trong cơ thể. Thân ảnh vừa xuất hiện kia là Mộc Hương, trước giờ Mộc Hương luôn để ý tới Đường Nhai, có mặt nàng ở đó thì không cho ai bắt nạt Đường Nhai cả

,, ngươi muốn làm gì thế Trang Tứ, trước mặt ta cũng định đánh người của ta,,

,, hừ, ta không ngờ trước giờ ngươi vẫn bám váy đàn bà vậy đó Đường Nhai,, Trang Tứ khinh thường nhìn Đường Nhai ,, lại nói, ngươi bây giờ đã là mười một tuổi, nếu sinh nhật năm mười hai tuổi không đạt tới cấp bật kinh sư thì sẽ bị đưa đi làm công ở các hiệu thuốc phường buôn, bất quá tới lúc đó ta đây sẽ thu thập ngươi, đánh gãy hai chân của ngươi, khi đó dù vậy Bá Lão cũng không thể bảo hộ ngươi,, sau tiếng nói lại bỏ đi

,, da tạ,, Đường Nhai hướng tới Mộc Hương

,, không cần đa tạ ta, bất quá ta không ưa gì tên kia cả, ta đây coi như là lần giúp đỡ cuối cùng dành cho ngươi, sau này có chuyện gì đi nữa ta sẽ không ra giúp ngươi nữa.. Trong lời nói của Mộc hương có chút chua xót

,, ân..bĐường Nhai vẫn thờ ơ, dù sao đi nữa có nàng hay không có nàng thì trong tâm tư của Đường Nhai vẫn như cũ, vẫn không hề quan tâm việc có người ra mahtj hay không

,, ta hỏi ngươi một câu được không? Đường Nhai..

,, tỷ nói đi..

, muội muội ta có gì không tốt, dù nhỏ nhưng xinh xắn vậy, đâu có thiệt cho ngươi, cớ gì sao ngươi lại làm mất mặt tỷ muội cùng phụ thân ta??

,, vì muội ấy quá tốt, ta không xứng.. Nói xong lặng lẽ rời đi

....................

,, Đường Nhai.. Đường Nhai vừa mở của đã thấy thúc thúc ngồi trong phòng

,, thúc thúc có gì dặn dò?..

,, tâm tư của ta sao ngươi lại đưa nó bỏ biển vậy?

,, con hiểu thúc muốn con kết giao với Mộc Đình để có người che chỗ dữa dậm. Nhưng đây không phải điều con muốn, con không muốn dựa vào người khác..

, nếu ngươi đã nói vậy, ta đây cũng chịu,.. Lão nhân nói xong đứng dậy đi ra ngoài, trên mặt thoáng chút thất vọng

Sau khi thúc thúc ra ngoài, hắn cũng chưa muốn đi ngủ, hắn liền đi lòng vòng , rồi kizee một đường leo qua hàng rào của gia tộc , bên ngoài hàng rào của gia tộc Trang gia là một khi rừng nhỏ, khu rừng nhỏ này gắn với khu rừng rộng lớn của khu rừng rộng lớn kia, nơi này là nơi bí mật của Đường Nhai, từ năm lên tám tuổi, hắn đã vô tình phát hiện ra nơi này, thường thì hắn hay tới đây vào ban trưa để xem cảnh chim hót, nhưng mà hôm nay có cái gì đó lạ lạ cứ hấp dẫ hắn tới chỗ này, dù biết là ban đên sẽ rất nguy hiểm. Đi một khoảng thời gian, hắn nhận thấy rằng mình đã đi quá xa và lạc mất phương hướng. Đằng xa hắn có một tiếng xì xì , rồi cảm như có nguy hiểm, hắn đã lao chân chạy thật nhanh về phía trước, khi gần như đã kiệt sức hắn mới dừng lại, nhưng tiếng xi xi kia vẫn đuooir theo hắn cacngf ngày càng gần. Khi hắn cảm giác được tiếng xì xì khi là một bóng đen đi tới, bóng đen kia nhìn như một con rắn , lại có hai chân trước, vừa mơt nhận ra đây không phải là rắn mà là một con ma thú hình rắn, vì hắn từng được học ở tràng đấu, loại ma thú này cấp bậc thấp, thường kiêm ăn ban đêm, rất hung hăng, chuên tấn công con người. Hắn biết hắn đã không thể đánh lại con ma thú này, hắn cũng không thể chạy tiếp nữa, hắn thật sự hối hận, hối hận. Vì đã đi vào cái chỗ quái quỷ này. Bóng đen từ từ lao tới, nhắn thảnh vào Đường Nhai, hung hăng nhe cái hàm hăn đầy chất kịch độc hướng Đường Nhai tới. Nó lướt tới đưa hàm răng kia cắn một phát, Đường Nhai giơ cánh tay lên, bất lực cố né tránh nó, nhưng rốt cục đax dính phải hàm răng kia. Chất độc lan ra nhanh chóng, khiến hắn bất tỉnh, chất đọc dày vò thân thể hắn khiến hắn vô thức quằn quại trong khi đã bất tỉnh ........