Huấn Luyện Viên Và Chủ Nhiệm Lớp

Chương 1

Đó là mùa hè năm 2018, thời tiết vô cùng oi bức nhưng bọn học sinh lớp mười đã nô nức tựu trường, chuẩn bị cho đợt học Giáo dục quốc phòng.

Tiếu Tiêu mới vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh ở một trường Đại học Sư phạm, đây là khóa đầu tiên cậu làm chủ nhiệm. Bởi vì mới bước chân ra xã hội, trông cậu còn có vẻ khá non nớt. Để cho lũ học sinh chịu vào guồng, trước khi huấn luyện viên tới, cậu tâm sự với bọn nhỏ một lát, tiện thể lôi đống tư thế, kĩ thuật trong huấn luyện quân sự thời đại học vốn chẳng còn mấy của mình chỉ cho đám học trò.

Trần Tranh đã nhập ngũ sáu năm, tới năm nay thì sẽ phải giải ngũ, lại lâm thời bị gọi đi dạy Giáo dục quốc phòng cho bọn nhãi ranh, trong lòng cực kỳ không vui. Vừa đến sân thể dục, hắn đã phát hiện bóng dáng một cậu học sinh đứng khoa chân múa tay ở vị trí để mình quản lý đội ngũ, cơn tức trong bụng thoáng cái bùng lên. Hắn đi tới, đá cậu ta một cái rồi mắng “Cút về chỗ! Đứng cho ngay ngắn vào!”, làm người nọ phải loạng choạng tiến thêm mấy bước mới dừng lại được.

Trần Tranh đã nguôi giận phần nào, lại phát hiện đám nhãi ranh kia nhìn hắn như thể nhìn thấy ma vậy.

Tiếu Tiêu bị đá mà chẳng hiểu mô tê gì, khó chịu hết sức, quay đầu xem xem kẻ nọ là ai, không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt của người ấy.

Dưới ánh mắt kỳ quái của mọi người, Trần Tranh mới phát hiện có điều dell ổn; mãi đến khi hắn nhìn thấy Tiếu Tiêu, trong cõi lòng chỉ còn mỗi hai chữ “Thôi toang.”

Lần này thì đúng là tèo thật đấy, nếu hắn đá phải học sinh, có lẽ hắn còn có thể đi qua bá vai thằng nhỏ rồi nói lời xin lỗi là được, cơ mà nếu là người nọ, hắn … Hắn chẳng biết phải làm sao. Lúc này, hắn nên xin lỗi đối phương trước hay là cười rồi nói câu “Đã lâu không gặp” bây giờ.

Cuối cùng Tiếu Tiêu lại là người mở lời trước: “Trần Tranh, không ngờ là cậu đó.” Giọng điệu cậu cực kỳ bình tĩnh, dường như giữa bọn họ chẳng hề có khoảng thời gian bảy năm xa cách, dường như cả hai vẫn là bạn tốt của nhau, như thể cậu chưa từng chấp nhận hắn, cũng như thể cậu chưa từng nhẫn tâm bỏ hắn lại.

Đột nhiên, Trần Tranh cảm thấy thật khó chịu, tự hỏi vì sao cậu ấy lại có thể bình tĩnh tới vậy, vì sao cậu ấy lại có thể thờ ơ đến thế, vì sao suốt sáu năm qua cậu lại chẳng hề hồi âm lấy một lần những bức thư mà hắn gửi cậu khi ở đơn vị, và vì sao …cậu lại để hắn gặp được cậu.

Tiếu Tiêu nhận thấy được sự phập phồng lên xuống trong nỗi niềm cảm xúc của hắn, đành phải lên tiếng: “Cậu đi ra đây với tớ một lát.” Trần Tranh nhấc chân lên gần như ngay tức khắc, bỏ lại đám học trò đang mải xì xào bàn tán “Chắc không phải là thầy chủ nhiệm định xử lý huấn luyện viên đó chớ” sau lưng. Bọn nhỏ như đang vào độ tuổi khi ấy hai người gặp nhau – những người thiếu niên trẻ vô ưu vô lo.