[Huấn Văn] Thư Sinh

Chương 47: Chương 32 (4)

Trình Tang Hạo nhắm mắt lại, chậm rãi thả lỏng bản thân, đổi tư thế từ quỳ thành ngồi quỳ. Y đã không còn trong độ tuổi có thể tùy hứng được nữa, có một số việc, dù biết nếu làm sẽ cảm thấy thoải mái hơn, nhưng y không thể làm. Y sớm đã mất đi tư cách hưởng thụ sự thoải mái đó.

Cảm nhận được có thêm một người bên cạnh, y nhẹ nhàng mở mắt ra, là đứa nhỏ kia.

"Sư phụ nói, sư bá là nhân trung long phụng. Nhưng những việc ngài làm hôm nay cũng không giống vậy, ngược lại càng giống một đứa nhỏ khóc lóc giận dỗi cùng gia trưởng nhà mình hơn." Tiều Thanh ôm đầu gối ngồi dưới đất, nói chuyện cực kì thẳng thắn, "Những lời này con vốn dĩ không nên nói, nếu làm ngài tức giận, chút nữa con sẽ đi thỉnh phạt với sư phụ."

Trình Tang Hạo nỗ lực cười cười, "Nếu có tức giận, ta sẽ trực tiếp động thủ."

"Con chỉ nghe sư phụ dạy dỗ." Tiều Thanh phủi phủi lớp bụi mỏng trên áo, biểu tình nhàn nhạt, dường như có chút ý vị gàn bướng, lời nói ra cực kì rõ ràng: Ta đây không phục ngài.

Trình Tang Hạo nghiêm túc đánh giá cậu một chút, lại cười, "Tiểu Quý Thư có thể có được một đồ đệ như con, thật đúng là may mắn của nó."

"Đúng vậy," Tiều Thanh gật gật đầu, "Con cũng thấy sư phụ may mắn hơn sư gia, ít ra con phạm sai biết sai, còn sẽ thật tình trở về sửa sai."

3

Trình Tang Hạo trầm mặc vài giây, "Ta và con không giống nhau, sai lầm của ta... không thể vãn hồi."

"Chẳng có gì không giống cả. Nếu xét phạm vi pháp luật đạo đức, sai lầm của ngài đương nhiên nặng hơn con, nhưng nếu tính về phương diện tình cảm, sai lầm của con càng khó có thể tha thứ."

Trình Tang Hạo không đáp, vì thế Tiều Thanh chỉ luôn miệng nói tiếp, lấy ra tài năng miệng lưỡi cả đời của mình, cố gắng khiến người đối diện động tâm.

"Con nghe sư phụ nói, thê tử của sư gia mất sớm, con trai lại định cư nước ngoài cả năm không trở lại, hình như là bằng tuổi với ngài... Đương nhiên, con không có ý ngài là thế thân của ai, ý của con là, cũng giống như sư phụ xem con như con cháu trong nhà, sư gia càng coi ngài là con ruột của chính ông ấy."

"Ngài cho rằng chỉ cần xóa đi thông tin trên mạng, sẽ thật sự không còn người nào biết ngài từng là ai sao?" Tiều Thanh đón lấy ánh mắt của Trình Tang Hạo, nhẹ nhàng nói, "Vậy còn những người từng chứng kiến, từng cùng ngài trải qua thời gian đó thì sao?"

"Ngài tốt nghiệp ở Đại học A đã mười năm, nhưng cũng chỉ mới mười năm, không có tin tức gì thực sự đã chìm xuống cả. Bây giờ sư phụ trở về học tiến sĩ, mới trong ngày đầu đến báo danh đã có người chỉ trỏ bóng lưng thầy rì rầm, nói: Đây là thân sư đệ của Trình Tang Hạo. Ngài không muốn người khác làm ảnh hưởng đến cuộc sống của sư phụ, sư gia, vậy ngài thật sự có thể xóa đi ký ức của mọi người sao?"

"Ngài nói lật trang sử sách ngàn năm sau, ngài sẽ là vết nhơ của sư gia và sư phụ, chuyện này con đồng ý. Chính sử sẽ ghi chép lại mọi việc từng xảy ra, mà dã sử sẽ truyền bá những câu chuyện được coi là "không chính thống". Đối với người đời sau mà nói, những người có thể lưu danh sử sách vốn chẳng có cái gọi là riêng tư. Ngài đoán xem, hôm nay ngài vừa có được tự do liền vội vã phân rõ quan hệ với sư môn, những người khác, dù là ở thời đại nào, sẽ bình phán chuyện này ra sao?"

"Con là đứa trẻ lớn lên trong gia đình quân đội, từ nhỏ đã một mình tự lập chuyện ăn ở, con quá hiểu, sự đau khổ của người khác là đề tài muôn thuở cho những lần trà dư tửu hậu. Ví dụ như chuyện hôm nay, nhất định sẽ có người suy đoán, những việc ngài làm năm đó có phải đều do sư gia sư phụ nhúng tay vào hay không, vậy nên ngài mới vừa ra khỏi ba thước tường cao liền phân rõ giới tuyến với họ. Những suy đoán ly kỳ như vậy, truyền từ miệng người này sang người khác, rồi sẽ có ngày thành sự thật. Ngài cứ tự cho mình đúng như thế, có tác dụng gì?"

Sắc mặt Trình Tang Hạo phút chốc tái nhợt.

"Sư gia đã về hưu nhiều năm như vậy, số lượng thư mời tọa đàm nhiều không đếm xuể, mà trường Đại học Chính Pháp là trường đầu tiên và duy nhất thành công. Ngài cho rằng, lần này tại sao sư gia lại đồng ý?"

"Sư bá, ngài thế này là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường." Tiều Thanh nhìn chung quanh, nhẹ giọng nói: "Sư phụ bảo con bây giờ liên hệ với Đại học Chính Pháp, con không định làm theo, một tiếng sau rồi nói, dù gì thì sư phụ và sư gia còn bận nói chuyện phiếm."

Trình Tang Hạo đương nhiên nghe hiểu ý trong lời của Tiều Thanh, y còn thời gian một tiếng nữa.

"Cảm ơn."

Tiều Thanh đứng lên, nhợt nhạt cười, "Xem như con đền bù cho thời gian ngài ở bên sư phụ thay con những năm đó."

Căn phòng lại trở nên yên tĩnh, hai ngọn khói lửng lơ từ tách trà cũng dần yếu đi. Trình Tang Hạo chỉ tưởng chừng như mình đã lạc vào một khoảng không vô định, bốn phía đều là vách đá lừng lững, dường như không có âm thanh gì, lại dường như có rất nhiều hồi âm. Là mười chín năm trước, lúc vừa bái nhập sư môn, được thầy dạy dỗ, là mười năm trước, lúc rạng rỡ đại diện sinh viên xuất sắc phát biểu trong Lễ Tốt nghiệp. Là một đường thăng chức, một đường hoa tươi, một đường nghe tiếng vỗ tay và những lời khen tặng nịnh nọt, cũng là khung cảnh trang nghiêm khi bị tuyên án trước tòa.

Y vốn chỉ có hai bàn tay trắng, lại gặp được một người dạy cho y đầy bụng học thức, gặp được một người dạy cho y huynh đệ nghĩa tình. Sau này lại gặp được rất nhiều người, dùng chiếc mặt nạ tươi cười hòa nhã nâng y lên tậng mây cao, sau đó mặc y rơi xuống vũng bùn, y lại lần nữa trở về với hai bàn tay trắng, những người ngày xưa từng vây quanh y giờ lại tránh y như tà, y tự sa ngã mà cảm thấy, như vậy cũng khá tốt.

Vợ con, bạn bè, y đều đã đánh mất. Nhưng hai người y mong sẽ rời xa mình nhất, lại nhất mực tiến đến càng gần. Y liều mạng vạch rõ giới hạn với họ, họ lại nhẹ nhàng vượt qua, chỉ để ôm y một cái.

Vị huynh đệ đã trải qua nỗi đau mất vợ vẫn xem y là sư huynh mình tôn kính nhất, vị ân sư tuổi đã cao lại tự mình trở về gặp y.

Đúng theo lời của đứa nhóc kia, y có thể xóa sạch tư liệu trên mạng, nhưng y xóa không được miệng lưỡi người đời, ngăn không được những lời đồn đãi, một truyền mười, mười truyền trăm, rồi trăm ngàn năm sau, hành vi hôm nay của y, ai mà biết sẽ được đánh giá thế nào? Y cuối cùng yên lặng, tự hỏi bản thân: Gượm nỗi đau lòng, cực cực khổ khổ mà đẩy ra những người thân cận nhất, mọi chuyện liệu sẽ tốt hơn chăng?

"Thiên đạo hữu thường..." Trình Tang Hạo xúc động, đột nhiên cười một tiếng, lẩm bẩm tự nói.

Y nâng đùi phải, dẫm bàn chân lên thảm, hơi dùng chút lực, vững vàng đứng lên, xoay người đến cửa thư phòng, nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Là giọng nói trầm thấp thuần hậu của giáo sư Diệp.

Trình Tang Hạo thở ra một hơi, mở cửa đi vào, dùng hai tay đóng cửa, xoay người, giáo sư Diệp vẫn đang tập trung nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không liếc y mảy may.

"Xe của Đại học Chính Pháp đến rồi? Phiền bọn họ chờ một lát, ta xem xong luận văn cho sư phụ con đã."

Trình Tang Hạo không nói gì, cúi đầu quỳ xuống tại chỗ.

Giáo sư Diệp không nghe đáp lời, nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thần sắc lập tức lạnh đi, "Ta nói rồi, không cần quỳ trước mặt ta."

3

"Lão sư..." Gương mặt Trình Tang Hạo phút chốc trắng bệch, trong âm thanh lộ ý khẩn cầu.

Giáo sư Diệp không để ý đến y, tiếp tục lướt đến trang tiếp theo trên màn hình, đạm nhiên hỏi một câu: "Tiểu Tiều làm việc không đáng tin cậy thế à?"

Quý Thư không cần động não cũng biết chủ ý của Tiều Thanh, nắm lòng bàn tay nói dối, "Đại học Chính Pháp không nằm trong làng Đại học này, chắc là đang kẹt xe trên đường."

Quý Thư rất ít khi nói dối, lời này lại cũng đầy đủ lý do, giáo sư Diệp đương nhiên không hề hoài nghi, nhàn nhạt gật gật đầu. Nhưng trái lại Trình Tang Hạo khẽ giương mi mắt, đáng tiếc, Quý Thư căn bản không nhìn y.

"Lại đây, nhìn xem nửa phần luận văn này."

Không biết qua bao lâu, Trình Tang Hạo quỳ đến chân cũng tê rần mới nghe được một câu như thế, nhưng y tin tưởng, những lời này là nói với mình. Vì thế y mười phần thụ sủng nhược kinh mà đỡ đầu gối đứng lên, khẽ động đậy hai chiếc đùi nhức mỏi, từng bước tập tễnh đi qua. Giáo sư Diệp nhường ghế dựa cho y, đứng bên cửa sổ đợi y xem xong.

Con trỏ chuột thong thả lăn xuống, ánh mắt quét qua mỗi một hàng chữ, lĩnh vực quen thuộc phá tan phong ấn, lại lần nữa kích thích não bộ y, khiến y bất tri bất giác hãm sâu trong đó. Y quên hết mọi thứ, quên đi vết nhơ trên người mình, quên đi hoàn cảnh, khắp tâm nhãn chỉ còn lại những dòng chữ mà y đã yêu, đã đắm chìm suốt mấy chục năm.

"Hai phần này cần phân tích giảng giải sâu hơn nữa, lực độ triển khai thế này là không đủ. Vẫn là bệnh cũ."

Ngữ khí quen thuộc, tư thái quen thuộc, Quý Thư kinh ngạc hai giây mới thò lại gần xem hai hàng chữ được đánh dấu đỏ lên trong màn hình máy tính.

"Thấy không? Một người chưa từng đi học cũng có thể chỉ ra lỗi sai trong luận văn tiến sĩ của con, con còn học hành gì?" Giáo sư Diệp hừ nhẹ một tiếng, lời nói ra mang vài phần trách cứ, đôi mắt lại không phải nhìn Quý Thư.

Trình Tang Hạo run run một chút, ánh sáng hưng phấn trong con ngươi lại ảm đạm bớt đi, đứng lên, lại lui ra sau nửa bước, cong chân quỳ, cúi đầu không nói.

Giáo sư Diệp trầm mặc một lát, nhìn đứa học sinh mình thương nhất trước mắt, dù đã trải qua mấy năm trầm mình trong lao ngục, dù là đang quỳ, cũng không để lộ chút hèn nhát khuất nhục nào, vẫn cứ tuấn lãng đĩnh bạt, mà lại rối rắm cố nói những lời thương tâm đẩy mình ra xa.

"Cậu tốt nghiệp mấy năm rồi?"

Trình Tang Hạo cúi đầu, lắp bắp đáp, "Mười năm rồi ạ."

"Mười năm, không hề lạ lẫm, trình độ cũng không kém đi chút nào. Chỉ mới vài năm trôi qua, cậu thật sự có thể hoàn toàn từ bỏ sao?"

Trình Tang Hạo cười khổ, im lặng cúi đầu quỳ.

Nhìn bộ dáng này của y, lửa giận của giáo sư Diệp lại bắt đầu dâng lên, khắc chế nỗi xúc động muốn nhấc chân đá y một cái, mệt mỏi phất phất tay, "Cậu đi đi, không cần quỳ trước mặt ta nữa, những gì còn thiếu Quý Thư nhớ trả cho đủ, sau này... Tự mình bảo trọng đi."