Hùng Ca Mạt Thế

Chương 20: Đấu súng

- Được. Nếu tôi thắng, hi vọng anh cũng gửi cho tôi năm ngàn gói mì tôm, tôi sẽ dùng nó làm từ thiện.

Tên tóc húi cua chắc chắn nói. Chu Bỉnh vỗ trán. Cảm thấy bản thân mình thật xui xẻo. Hết lần này đến lần khác, ngôi sao của hắn, toàn dân mặt trắng, não cũng trắng. Phong thủy không hợp a.

Kha Hùng nhếch môi cười lạnh. Sau đó, hai đoàn người di chuyển đến khu tập bắn mục tiêu di động.

Kha Hùng và tên Tóc Húi Cua. Mỗi người tự mình cầm lấy một cây súng trường. Tiểu Chu và Chu quản lý đều móc điện thoại ra quay lại.

Haha. Bên kia. Hai ngôi sao điện ảnh so tài bắn súng. Bên đây, hai vị họ Chu cũng mắt đấu mày đá. Mùi thuốc súng trong không khí, dù chưa khai hỏa mà đã bắt đầu tràn lan.

Quản lý của trường bắn được mời tới làm chứng. Sau khi mọi người thống nhất. Quy định nhanh chóng được đưa ra.

Mỗi người sẽ bắn mười phát súng lên tấm bia di động ở khoảng cách một trăm năm mươi mét. Căn cứ vào điểm số đạt được mà quyết định thắng thua.

Tóc Húi Cua bắn trước. Hắn vì chuẩn bị cho vai chính của một bộ phim nói về đề tài chiến tranh, không chỉ hi sinh kiểu tóc lãng tử, thư sinh. Suốt một tháng nay gần như đều ăn ngủ tại trường bắn này. Sự kiên trì và cố chấp đó quả khiến cho người người hâm mộ.

Nhưng mà, ở phương diện này. Hắn cũng thật sự có năng khiếu. Ban quản lý và cả nhân viên của trường bắn, không ai không biết, vị minh tinh họ Lê này là một cao thủ. Kỹ năng bắn súng, không thua gì các cao thủ mà quân đội đào tạo ra.

Tóc Húi Cua nâng súng lên cao, tập trung toàn bộ tế bào thần kinh, nhìn chăm chăm vào mục tiêu di động phía xa. Mười phát súng lần lượt vang lên. Biểu tình trên mặt tự tin theo kiểu: “chiến thắng thuộc về bố mày đây chứ còn ai vào nữa”.

Kết thúc lượt bắn. Tấm bia được di chuyển dần dần lại trước mặt. Chu Bỉnh đặt điện thoại thật sát, quay cận cảnh, giọng nói chói tai đầy đắc ý:

- Năm Phút. Mười phát đều trúng đủ. Kỹ nghệ bắn súng thật tuyệt vời.

Đám người Chu Phong cũng nhìn thấy mười lỗ trống trên tấm bia. Mặc dù rất ghét bộ dáng hống hách, đáng khinh của Tóc Húi Cua và Chu Bính. Nhưng mà, trong thâm tâm, cũng âm thầm lo lắng thay cho ảnh đế nhà mình.

Quản lý trường bắn ghi lại kết quả. Tiếp theo, tới lượt bắn của Kha Hùng.

Hắn bước tới vị trí của mình. Tay nâng khẩu súng AK, mắt nhắm chuẩn. Đợi cho tấm bia bắt đầu xuất hiện và di chuyển. Hắn cẩn thận quan sát quỹ đạo của nó trong vài chục hơi thở. Sau đó, liên tục di chuyển họng súng và bóp cò.

Pằng… pằng… pằng….

Mười tiếng súng vang lên liên tục. Đến khi hoàn thành lượt bắn của mình, Kha Hùng chưa tốn tới một phút.

Tóc Húi Cua nhếch miệng, cười mỉa.

- Nếu Kha ảnh đế không thể bắn thì cứ nói một tiếng là được. Lãng phí như vậy, không đáng đâu a.

Kha Hùng ngay cả một ánh mắt cho con khỉ họ Lê này cũng chẳng buồn bố thí. Hắn vẫn đứng yên một chỗ, chờ đợi tấm bia từ từ di chuyển lại.

Hai cái điện thoại của Tiểu Chu và Chu Bỉnh vừa nhìn thấy tấm bia thì lần nữa sáp vô. Nhưng mà, so với tấm bia của Tóc húi cua trước đó. Trên tấm bia của Kha Hùng, có duy nhất một lỗ tròn nho nhỏ ngay giữa trung tâm.

- Hùng ca…

Chu Phong bất khả tư nghị, nhìn sang Kha Hùng, ấp úng lên tiếng.

- Ha ha. Kha ảnh đế. Mười phát trúng một. So với những người mới mới cầm súng, cũng có chút thành tích. Nhưng mà, đường đường là thiếu tá quân đội, chủ nhân của huân chương vinh dự. Kết quả thế này, khó ăn nói thật sự nha.

Tóc Húi Cua tựa vào vai của mấy trợ lý phía sau. Hai chân run rẩy vì buồn cười. Hắn không thể tưởng tượng, bộ dáng của Kha Hùng khi dạy mấy tên phế vật kia tập bắn, chuyên nghiệp đến vậy. Thế mà, thực lực thật sự lại xấp xỉ zê rô.

Mỗi người ở đây đều có một suy nghĩ riêng. Chỉ mỗi Kha Hùng là trước sau vẫn vân đạm phong khinh, nhìn quản lý còn cầm quyển sổ ghi thành tích chần chừ đứng một bên, lạnh nhạt cất tiếng.

- Mở camera quan sát.

- Mở. Liền mở.

Trong trường bắn ở thành phố C, mỗi khu vực tập bắn đều có lắp đặt camera tối tân nhất, dùng để quan sát quỹ tích và tốc độ của viên đạn từ họng súng bay ra.

Quản lý nghe xong đề nghị của Kha Hùng, liền ra hiệu cho nhân viên. Sau đó, dẫn theo hai đoàn người đến phòng điều khiển. Bốn chiếc màn hình tinh thể lỏng bốn mươi ba inch được dàn một hàng ngang, chiếu lại từng lượt thi đấu của Tóc Húi Cua và Kha Hùng.

- Lãng phí thời gian.

Tóc Húi Cua trợn mắt càu nhàu. Mặt khinh khỉnh như thỉnh người đến đập. Chu Phong nhìn hắn, trong lòng mặc niệm một vạn lần: “giết người là phạm pháp. Giết người là phạm pháp”. So với tên Phí Hoằng. Vị minh tinh họ Lê này cũng là một cực phẩm của cực phẩm. Không biết hai từ khiêm tốn và lịch sự có ý nghĩa ra sao.

Anh em nhà họ Quách cũng trợn mắt nhìn hắn. Trong con ngươi lập lòe ánh lửa.

Chu Bính và hai trợ lý của Lê đại minh tinh thì đứng một bên kẻ hát người hò, hết lòng ca ngợi gà chiến nhà mình.

Kha Hùng nhìn nét mặt căng thẳng của Trần Tiểu An, có chút đáng thương. Trong lòng hắn lại một hồi nhộn nhạo.

- Không cần lo lắng, phải tin tưởng vào anh.

Trần Tiểu An: “…”

Tiểu trợ lý Trần dạo này phát hiện Kha thần tượng nhiều lúc ngọt đến phát sợ. Diễn trong phim ảnh, diễn cả ngoài đời. Cô thấy tim mình thật mệt.

Trong lúc Tiểu An còn đang quấn quýt vì những lời nói và hành động mờ ám của Kha Hùng. Bốn chiếc màn hình đều đang chiếu tới lượt bắn thứ hai. Có điều, sau vài nhịp thở, cả phòng điều khiển bắt đầu vang lên những thanh âm ồn ào, kinh ngạc.

- Chuyện này không thể nào?

Ngay cả Tóc Húi Cua cũng không còn bình tĩnh. Mặt hắn dán sát vào màn hình. Tưởng như một giây tiếp theo, hắn có thể mang bốn chiếc màn hình một lần liếm sạch.

- Sao lại không thể? Có rất nhiều chuyện, anh làm không được nhưng với người khác lại là đơn giản. Tài nghệ không bằng người. Chuẩn bị năm ngàn gói mì tôm đi thôi.

Chu Phong đã tìm lại được ngôn ngữ loài người. Hắn ưỡn ngực, ngẩng đầu, dõng dạc nói.

Anh em Quách Ngữ, Quách Vũ cùng những nhân viên trường bắn trong phòng điều khiển, ánh mắt không chớp, nhìn chằm chằm vào màn hình, theo dõi quỹ tích của mười viên đạn mà Kha Hùng bắn ra.

Kể từ khi viên đầu tiên bắn vào trung tâm của tấm bia. Chín viên đạn tiếp theo tạo thành những đường cong khác biệt, cùng xuyên qua lỗ trống trên tấm bia do viên đạn đầu tiên tạo ra. Mỗi viên chỉ cách nhau chưa tới ba giây. Tốc độ này, kỹ thuật này đúng là làm mọi người sợ hãi.

Ngay cả người quản lý trường bắn, nhìn thấy kết quả lượt bắn của Kha ảnh đế, trong lòng cũng chấn động, lấp bấp, không nói thành lời.

Tóm lại, ai ai cũng giật mình. Ghen ghét cũng có, hâm mộ cũng có.

Chỉ riêng Kha Hùng, đối với thành tích của chính mình, lại không chút hứng thú. Bởi vì, kỹ năng bắn súng là thành quả mà hắn đã luyện tập suốt hai năm mạt thế. Mới đầu là luyện bằng các tia lôi điện, sau mới luyện bằng trường súng mà căn cứ phát.

Nếu ai chưa từng sống trong ranh giới giữa sống và chết, giữa hận thù, với bi thương và tuyệt vọng, sẽ không hiểu hết sự điên cuồng gần như mất hết lý trí của Kha Hùng trong thời gian đó. Đặc biệt là, sau khi mất hết cả vợ và con.

Cảm thấy ở nơi đây đã không còn ý nghĩa. Kha Hùng kéo tay Trần Tiểu An ra ngoài. Nhưng trước đó, không quên căn dặn Chu Phong còn đang hăng máu chó ở phía sau.

- Tiểu Chu. Nhớ nhắc nhở người ta viết giấy ghi nợ, nhờ quản lý trường bắn ký tên làm chứng. Có rất nhiều người, không chấp nhận thua cuộc, cũng không biết chữ “tín” viết thế nào đâu.

- Hùng ca. Em đã nhất định sẽ nhớ.

Tóc húi cua và Chu Bỉnh bước chân lảo đảo. Cảm giác tự bê đá đập chân làm cho gương mặt hết đỏ lại xanh, khó coi không tưởng.

…………………………………………………………………………..

Tối đến. Kha Hùng lại lắc người vào không gian. Dùng nước suối ngâm thủy dược, tu luyện Kim Thân hỗn độn quyết.

Có lẽ là tại tác dụng của nước suối. Hắn thấy quá trình hấp thu thủy dược, bài trừ độc tố cơ thể diễn ra nhanh hơn rất nhiều. Cách lần đột phá Kim Thủ lần trước, hiện tại cũng chỉ cách có chục ngày. Nhưng hắn đã có thể điều khiển khí lưu, vận chuyển được một trăm hai mươi chu thiên.

Nếu có thể đạt tới một trăm năm mươi chu thiên. Sẽ luyện thành Kim Nhãn - tầng Kim Thân hỗn độn quyết thứ hai.

Kha Hùng tu luyện đến khi dược thủy xung quanh đều biến thành màu đen thì nhảy ra khỏi bồn gỗ. Lắc lắc cái cổ, hài lòng nghe tiếng kêu răng rắc phát ra.

Hắn đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh. Cánh đồng thảo dược được dùng nước suối để tưới, phát triển xanh tốt, đâm chồi nảy lộc, cây mẹ đẻ cây con. Với đà phát triển này, tương lai, muốn bồi dưỡng bao nhiêu người cũng được.

Tiếp theo, Kha Hùng bước vào ngôi nhà bằng đá để mặc quần áo. Sau lại luyện Thiên Cương Đao thêm một hồi.

Trước khi rời khỏi không gian phật ngọc, hắn nhìn tòa nhà bằng đá với lầu hai, lầu ba còn chưa khai mở, trong lòng tự hỏi: Không biết đến khi nào mới tìm được một thanh đao tốt như đao Cổ Nhẫn? Đao pháp tuyệt vời mà không có vũ khí phù hợp, thật đáng tiếc. Haiz…

………………………………………………………………………

Sáng hôm sau.

Kha Hùng và đám người Tiểu An đang dùng điểm tâm tại nhà hàng lớn của Khách Sạn thì một thân ảnh tựa gió lốc bất ngờ ập tới. Nguyễn Hạ diện nguyên cây quân phục, hai mắt phóng điện, nhìn Kha Hùng như nhìn khủng long của công viên kỷ Jura.

- Nguyễn đại ca. Em không có hứng thú với anh.

- Có. Cậu có. Mau theo anh.

Nguyễn Hạ không đầu không đuôi nói. Vừa dứt lời, hắn đã nắm tay Kha Hùng, mạnh mẽ lôi đi trước ánh mắt sững sờ của Chu Phong và mấy người ngồi cùng bàn.

- Fuck! Hùng ca thật biến thái. Nam nữ đều ăn nha.

Tiểu An bị sặc nước miếng của chính mình.

……………………………………………………………………….