Hùng Ca Mạt Thế

Chương 7: Bị ám sát

Kẻ điều khiển xe mô tô đâm hụt, lập tức giảm tốc, cho xe nghiêng một góc 90 độ rồi vòng lại, cố tình đâm vào Kha Hùng một lần nữa.

Đáng tiếc, trải qua một đời lưu lạc giữa bầy xác sống đời trước. Bản lĩnh và phản xạ của Kha Hùng đâu phải người thường có thể so sánh. Hắn nhún người, lộn ngược về phía sau hai vòng, kéo giãn khoảng cách rồi mới lấy đà, chạy thẳng tới vị trí chiếc Mercedes S 350 AMG màu trắng, dậm chân vào khung xe, bật lên, lộn lại. Hai chân như gọng kiềm, kẹp chặt vào cổ của kẻ điều khiển ngồi trên chiếc mô tô vừa lao tới.

Kha Hùng xoay người một phát. Hai chân bắt chéo lại. Lôi cổ tên quái xế khỏi xe. Chiếc mô tô mất đi khống chế, đâm sầm vào bức tường của Studio. Tạo ra một thanh âm chấn động.

Từ lúc chiếc mô tô xuất hiện cho tới lúc Kha Hùng khống chế được tình thế, diễn ra cực nhanh. Chưa đầy một phút. Vì thế, khi hai người Chu Phong cùng Trần Tiểu An vừa ra tới cửa, đã nghe một thanh âm va chạm thật lớn. Một chiếc mô tô không người ngã chổng chơ, cạnh bên vách tường, máy xe vẫn nổ. Từng làn khói trắng từ pô xe xả đầy xung quanh.

Tên quái xế lúc này nằm trên mặt đất. Chiếc nón bảo hiểm và bộ đồ da chuyên dụng của mấy tay đua chuyên nghiệp giúp cho hắn không bị chấn thương. Kha Hùng vừa thu chân, hoàn thủ thì tên quái xế lập tức bật dậy, xông lên, rút ra con dao găm bên hông, nhắm ngay vị trí hiểm yếu của Kha Hùng đâm tới.

Kha Hùng lách người sang bên trái, tránh thoát lưỡi dao. Cánh tay hắn gập lại, cùi chỏ hướng ngay cổ của quái xế, thúc mạnh vô. Gối nâng lên, tống mạnh vào vùng bụng của đối phương. Đồng thời, tay còn lại chộp lấy cổ tay đang cầm dao, gập xuống. Lưỡi dao rơi ra đất, phát ra âm thanh lanh lãnh.

A…

Tên quái xế hét lên một tiếng đau đớn. Trước mắt hoa lên rồi ngất lịm.

Kha Hùng phủi phủi tay, nhìn về phía hai trợ lý của mình.

- Báo cảnh sát.

- Vâng, vâng….

Tiểu Chu dùng tay, đẩy cái cằm đang lệch ra vì quá bất ngờ vào vị trí. Sau đó nhanh chóng móc điện thoại, bấm dãy số của lực lượng cơ động.

Trần Tiểu An nhìn Kha Hùng không chớp mắt. Thì ra, ngay cả lúc đánh người. Kha ảnh đế cũng soái đến thế. Hâm mộ, hâm mộ, cực kỳ hâm mộ a.

Lúc Ngô Đại Thắng và người phụ trách của Rolax ra khỏi studio thì đã thấy cảnh sát cơ động kéo tới, còng tay tên quái xế rồi mang cả người và mô tô áp giải lên xe.

Kha Hùng để cho Tiểu Chu đi theo cảnh sát, hỗ trợ lấy lời khai. Bản thân hắn thì dẫn Trần Tiểu An đến trường quay của bộ phim Anh Hùng Thời Loạn.

Lúc tiểu mỹ nhân đã yên vị bên ghế lái phụ. Hắn nhấn ga, xe lướt gió lao đi.

- Sợ sao?

- Không sợ. Võ công của Hùng ca thật lợi hại. Bội phục a.

Trần Tiểu An hai mắt phát sáng nhìn thần tượng của mình. Kha Hùng nhếch mép cười. Trong lòng lại chua xót một hồi.

Một giờ đồng hồ sau. Hai người đã xuất hiện tại phim trường. Trần Tiểu An từ trên chiếc siêu xe màu trắng bước xuống. Trên tay là hai hộp cơm và hai chai nước khoáng, như cái đuôi nhỏ lăng xăng chạy theo ảnh đế đại nhân.

Mấy nhân viên trong đoàn làm phim vừa thấy Kha Hùng đến thì rối rít chào hỏi, thập phần nồng nhiệt.

- Kha ảnh đế!

- Kha ảnh đế!

Kha Hùng khẽ gật đầu với mọi người rồi thẳng bước vào phòng nghỉ chuyên dụng.

Cởi áo vét, nới lỏng cà vạt, thoải mái ngồi xuống ghế, nhận lấy cơm hợp Tiểu An đưa qua rồi vùi đầu vào ăn.

Tiểu An cũng nhanh chóng xử lý hộp cơm của mình.

Lúc Kha Hùng vừa nạp xong năng lượng thì điện thoại vang lên. Là Tiểu Chu gọi tới.

- Là ai làm?

- Hùng ca. Mới đầu hắn tự nhận là Anti – fan của anh. Sau đó, bị cảnh sát quần thảo một thời gian, lại lòi ra thông tin là có người nhờ vả. Chỉ là đối phương liên lạc qua điện thoại, ngay cả tài khoản ngân hàng cũng ảo nên còn chưa điều tra được chủ mưu thật sự sau màn…

Chu Phong mang tình hình tường tận báo lại. Kha Hùng nghe xong, ậm ừ vài tiếng rồi cúp máy. Thật ra, trong lòng của hắn cũng rất rõ. Chủ mưu vụ ám sát này, ngoại trừ Phí Hoằng thì còn có thể là người nào.

Kha Hùng bấm điện thoại, gọi cho Cao Thắng.

- Thêm một chút rắc rối cho Phí Hoằng.

- Ok.

Đầu bên kia trả lời. Điện thoại liền ngắt kết nối.

Kha Hùng ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Trần Tiểu An. Hắn khẽ cười.

- Bất cứ nghề nào cũng có sự nguy hiểm của nó. Cây to gió lớn. Đây là chuyện tất nhiên.

- Hùng ca nói gì cũng đúng a.

Trần Tiểu An lại một lần nữa chứng tỏ mình là fan não tàn chính hiệu. Kha Hùng đã quá quen thuộc với biểu hiện này của cô. Vì thế chỉ lắc đầu. Không nói gì. Nhưng mà trong thâm tâm hắn lại đang đắn đo cân nhắc. Lần ám sát này rất có thể chỉ là một hồi pháo mở màn. Hắn cảm thấy mình nên trang bị thêm vài thứ vũ khí để phòng thân.

Súng ống luôn là lựa chọn hàng đầu để sinh tồn trong mạt thế. Có điều, nước Z cấm dân chúng tàng trữ vũ khí. Hơn nữa, còn chưa đạt được Không gian cổ ngọc. Việc trang bị vũ khí hiện tại có chút khó khăn a.

Kha Hùng ngửa đầu ra ghế, nhíu mày suy nghĩ kế hoạch cho tương lai. Trần Tiểu An thấy hắn mặt ủ mày chau, dè dặt lên tiếng.

- Hùng ca. Em mát xa đầu cho anh nhé!

- Được.

Kha Hùng cảm thấy chuyện này rất bình thường. Không cần suy nghĩ đã đồng ý cho Tiểu An xoa bóp hai bên thái dương cho mình. Thủ pháp của cô nàng lúc này không điêu luyện bằng kiếp trước. Nhưng mà, được đôi bàn tay trắng ngần, mang theo hương thơm thoang thoảng dịu dàng vuốt qua trán. Cảm xúc của Kha Hùng có chút lâng lâng. Từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

Đợi đến lúc nhân viên đoàn làm phim tới gọi cũng là nửa canh giờ sau.

Kha Hùng quay phim tới tận sáu giờ chiều. Những cảnh hắn đóng, đa phần đều quay một lần là xong. Rất ít khi bị NG. Nếu có, nguyên do cũng ở người bạn diễn. Nếu không có gì thay đổi. Chỉ trong ba tháng nữa, bộ phim Anh Hùng Thời Loạn này sẽ đóng máy. Sau đó, hắn sẽ nhận thêm một số giải thưởng lớn và một khoản thù lao cao ngất ngưỡng. Đó cũng là lúc đại hội đấu giá cổ vật diễn ra.

Kha Hùng sau khi rời khỏi trường quay thì lái xe, đưa Trần Tiểu An về chung cư của cô rồi mới trở lại biệt thự của mình thay trang phục, chuẩn bị đến đài truyền hình tham gia game show.

Kha Hùng nhìn nhìn lên đồng hồ. Đã bảy giờ. Hắn liền lấy điện thoại gọi cho Tiểu Chu.

- Tiểu Chu. Trên đường đến đây, nhớ mua thêm bản đồ toàn bộ các thành phố và các vùng miền trên nước Z. Càng chi tiết càng tốt.

- Hùng Ca. Anh cần bản đồ làm gì?

- Không phải chuyện của cậu.

Kha Hùng lạnh lùng ngắt điện thoại. Cởi đồ, bước vào phòng tắm. Hơn một khắc sau, hắn bước ra, thay trang phục chỉnh tề rồi thu dọn hành lý, kéo ba lô xuống lầu. Đã thấy Tiểu Chu mang cơm và bản đồ tới, đang ngồi trong phòng khách, hì hục uống nước như trâu.

Kha Hùng vừa ăn cơm hộp, vừa lật bản đồ ra xem. Đầu tiên là bản đồ của thành phố A. Sáu mươi bốn tấm còn lại, từ từ lên máy bay xem tiếp.

Tiểu Chu thấy Kha ảnh đế cứ sâm soi bản đồ như thế thì tò mò, trong lòng như bị kiến cắn. Khó nén nổi, cất tiếng hỏi.

- Hùng Ca. Anh đang có kế hoạch vĩ đại gì với đống bản đồ này à?

- Mua đất.

- Anh cứ đùa. Khi không mua đất làm gì?

- Cưới vợ, sinh con.

Phụt.

Chu Phong vừa uống ngụm nước đã phụt hết ra ngoài. Cũng may, hắn biết chọn phương hướng, nếu không thì toàn bộ đã nhằm Kha Hùng phóng tới.

- Hùng ca. Anh với Hoàng Nhược Hi chỉ mới một lần thôi mà. Có cần phải vội vã thế không?

- Ai nói cậu là Hoàng Nhược Hi.

Kha Hùng liếc hắn trắng mắt. Không thèm giải thích tiếp mà vùi đầu vào tờ bản đồ đang cầm trên tay. Lời của Tuệ Viễn đại sư luôn luôn văng vẳng trong tâm trí của hắn.

“Làm nhiều việc thiện, tạo phước cho chúng sinh… đó cũng là tích đức cho vợ con.”

Nói bao giờ cũng dễ hơn làm. Mạt thế kéo tới. Muốn làm việc thiện, muốn tạo phúc cho chúng sinh, trước hết phải có được sức mạnh và thế lực của chính mình. Mà muốn có thế lực thì phải có căn cứ. Kha Hùng chẳng qua là muốn tìm một địa phương thật bí mật để làm căn cứ cho tương lai.

Ăn xong bữa cơm tối. Kha Hùng ngồi trên xe của trợ lý Chu đến thẳng đài truyền hình. Vừa tới nơi đã nhìn thấy Trần Tiểu An đứng đợi trước cửa. Cô nhóc này ngày đầu làm việc, hưng phấn vẫn chưa rút lui. Nghe nói được cùng Kha Hùng đến thành phố C. Cả người như bơm máu gà. Vừa về tới căn hộ của mình trong chung cư, đã tốc hành sửa soạn. Sau đó mua ổ bánh mì, đón xe taxi đến thẳng đến nơi đây.

Kha Hùng tham gia game show này với tư cách khách mời, vì thế, khá thoải mái, nhanh đến cũng nhanh đi. Cả ngày di chuyển như con thoi. Cường độ làm việc này, người bình thường vốn dĩ không chịu nổi.

Trần Tiểu An sau khi lên máy bay một lúc thì bắt đầu mơ màng. Đón xe về khách sạn, nhận phòng rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Kha Hùng lúc này vẫn còn rất tỉnh táo. Kiếp trước, hắn vì sinh tồn trong mạt thế, vài ngày không ngủ cũng là chuyện bình thường như cơm bữa mà thôi.

Đợi đến khi cả Chu Phong cũng mệt mỏi rút lui. Kha Hùng thay một bộ đồ khác, ngụy trang cẩn thận rồi rời khỏi khách sạn. Đón xe chạy đến một nơi khá kín đáo tại trung tâm thành phố C.

Trả tiền, bước xuống xe. Gõ cánh cửa gỗ còn đang khép chặt. Vài phút sau, có người tiến ra mở cửa.

Đón tiếp hắn là một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài bụi bặm, gương mặt góc cạnh nổi bật bởi vết sẹo dài, kéo dọc từ đuôi mắt phải xuống gần cằm. Hắn nhìn thấy Kha Hùng, nhếch mép mỉm cười, ồm ồm cất tiếng.

- Văn phòng thám tử Ngạo Thiên - hân hạnh phục vụ quý khách.

…………………………………………………………………….