Hùng Ca Mạt Thế

Chương 9: Kết cục của Phí Hoằng (1)

Theo kế hoạch. Lẽ ra, sau khi dự khai mạc festival Giao lưu văn hóa Á Châu, Kha Hùng có thể kết thúc công việc của mình ở thành phố C. Nhưng vì tình thế đột ngột phát sinh. Hắn quyết định, nán lại tại đây thêm hai hôm, đợi tham dự bữa tiệc từ thiện trong khuôn khổ festival tổ chức.

Kiếp trước, Kha Hùng vốn không tham dự buổi tiệc này. Nhưng hiện tại, hắn đã đồng ý với ban tổ chức và Nguyễn Hạ. Vì thế, tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Kha Hùng lại tiếp tục vùi đầu vào đống bản đồ các thành phố của nước Z. Quyết tâm phải tìm được một mảnh đất mà xây dựng căn cứ. Thời gian, vốn dĩ chẳng đợi người.

Kha Hùng vừa quan sát bản đồ, vừa phân tích.

Thành Phố A vô cùng sầm uất, náo nhiệt. Lại không có bất cứ một nơi đặc biệt nào thích hợp. Mạt thế tới. Hơn tám mươi phần trăm dân số đều biến thành xác sống. Ngay cả khu biệt thự Thiên Thảo mà hắn đang ở cũng không ngoại lệ.

Thành Phố B cũng đồng dạng. Mặc dù khu vực ngoại thành có một đồn điền cực lớn, nhưng đến mạt thế, lại trở thành địa bàn tranh đoạt của các căn cứ xung quanh. Hơn nữa, khi virus lây lan, nhân loại còn nhanh chóng bị độc nhiễm, hóa tang thi, thì nói gì tới đám động vật chỉ hành động theo bản năng. Ngay cả thứ sinh vật hiền lành như thỏ con cũng có thể trở thành loài quái vật khát máu, hung tàn. Bọn gia súc, gia cầm khác càng trở nên đáng sợ.

Thành phố C đã có căn cứ do quân đội lập ra.

Thành phố D so với hai thành phố A, B cũng tương tự.

Bốn thành phố lớn đều không thích hợp. Kha Hùng lật giở bản đồ của thành phố E.

Kiếp trước, khi mạt thế buông xuống. Kha Hùng đang quay phim tại nơi này. Đích xác là bộ phim “Thiên Hạ Vô Gian” của Quách đạo diễn.

Thành phố E có rất nhiều thắng cảnh nổi tiếng. Núi cao, sông lớn, thiên nhiên hùng vĩ, lên hình đặc biệt huyền ảo, thơ mộng. Vì thế, được lựa chọn làm phim trường cho nhiều bộ phim cổ trang và hiện đại khác nhau. Nhưng cũng chính nguyên nhân này đã biến thành phố E thành hiểm địa. Thủy quái dưới sông, động vật hoang dã trên núi sau khi tang thi hóa hoặc đột biến, chính là cơn ác mộng của toàn thể nhân loại trên địa cầu.

Chỉ là, đối với Kha Hùng mà nói, nếu như có sự chuẩn bị cẩn thận. Tất cả những bất lợi đó đều không thành vấn đề.

Kha Hùng đặc biệt chú ý tới một khu vực đặc biệt, cách trung tâm thành phố E một trăm cây số. Đây là một vùng đất trống trải, ba mặt được bao vây bởi ba ngọn núi đá vôi. Theo như bản đồ. Nơi này có diện tích khoảng tám trăm ngàn mét vuông. Nghĩa là gấp hơn một trăm lần so với sân bóng đá quốc tế.

So với những nơi khác trong tỉnh thành được thiên nhiên ưu đãi. Nơi này lại đặc biệt khô hạn. Sự tồn tại của nó tại thành phố E giống như một hoang mạc giữa mênh mông đại ngàn.

Chính phủ nhiều lần muốn khai phá khu vực này. Nhưng mà đề án đó còn chưa được Quốc hội thông qua. Đơn giản là nơi đó không có nguồn nước. Cho dù có khai phá thành công thì cũng là một vùng đất chết. Hoàn toàn uổng phí vật chất và nhân lực.

Hai mắt Kha Hùng sáng rỡ. Hắn đã quyết định. Sẽ chọn địa phương này. Nguồn nước hay lương thực gì gì đó đều không quan trọng. Chỉ cần bản thân đủ mạnh, lại thêm không gian bên trong Phật Ngọc. Tất cả những khó khăn đều hóa thành hư vô.

Kha Hùng mặc dù đã xác định địa phương xây dựng căn cứ trong tương lai. Tuy nhiên, hắn cũng dành thêm thời gian, tranh thủ nghiên cứu bản đồ của tất cả những tỉnh thành còn lại.

Mấy canh giờ sau, hắn thỏa mãn, thở ra một hơi.

Kha Hùng bấm điện thoại, gọi cho Nguyễn Hạ.

- Nguyễn đại ca. Có chút chuyện muốn phiền anh giúp đỡ.

- Được. Sau giờ làm việc. Anh sẽ đến chỗ của cậu.

Nguyễn Hạ nhanh chóng đáp ứng rồi cúp máy. Vị thiếu tướng này vừa trở lại từ chỗ lãnh đạo. Hành vi cứu người giữa dòng sông rét lạnh của hắn được nhiệt liệt khen ngợi. Ngoài ra, hắn còn nhận được tin tức. Mấy vị bộ trưởng còn chuẩn bị một bất ngờ thật lớn cho Kha ảnh đế. Có điều, đây là thông tin nội bộ a.

Bảy giờ tối.

Nguyễn Hạ đúng hẹn, đến tìm Kha Hùng. Hai tay hắn còn xách theo chai rượu vang thượng hạng.

- Ha ha. Làm đại minh tinh như cậu đúng là khổ. Ngay cả muốn đi ra ngoài ăn một bữa cũng không thể tùy ý. Mất hết tự do.

- Nghề nào cũng có cái khó của nó. Muốn thành công thì phải trả giá. Đây là chuyện hiển nhiên.

- Tốt. Tốt. Muốn thành công thì phải trả giá. Ý của cậu rất hợp với anh. Ha ha.

Kha Hùng dẫn Nguyễn Hạ vào phòng khách, mặc cho Nguyễn thiếu tướng tự mình tìm chỗ, hắn đi lấy hai ly thủy tinh, khui chai vang đỏ, rót ra.

Nguyễn Hạ nhìn mớ bản đồ chồng chất trên mặt bàn, nhíu mày hỏi.

- Chán làm ảnh đế, tính chuyển sang làm hướng dẫn viên du lịch rồi hả?

- Anh cứ đùa. Em đây là chuẩn bị một kế hoạch lớn lao.

Kha Hùng cười cười, lật ra tấm bản đồ của thành phố E. Chỉ vào khu vực núi đá vôi đã được hắn dùng bút đỏ khoanh lại.

- Em muốn mua toàn bộ khu vực này? Phải phiền anh giúp đã thông quan hệ một phen.

- Mục đích?

- Xây phim trường cho chính mình.

Kha Hùng trả lời câu hỏi của Nguyễn Hạ một cách thoải mái. Với địa vị và danh vọng của hắn hiện tại, xây dựng một phim trường cho bản thân, không phải là chuyện gì hiếm hoi, kỳ lạ.

Nguyễn Hạ trầm ngâm một thoáng. Sau mới mở lời.

- Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Khu này rộng rãi có thừa, tài nguyên lại không đủ. Không sợ tiền của đổ xuống sông, xuống biển hay sao?

- Nguyễn đại ca. Em là một cô nhi. Tiền của có nhiều, bản thân cũng đâu thể nào hưởng hết. Chi bằng mua lại vùng đất đó, xây một phim trường cho chính mình. Xem như vừa giải quyết được một khó khăn cho chính phủ, lại giúp đỡ đồng nghiệp có thêm một địa điểm quay phim. Không phải tốt lắm sao?

Nguyễn Hành triệt để im lặng. Hắn bị suy nghĩ của Kha Hùng làm cho chấn động, nội tâm dậy sóng ba đào.

- Được. Vì lý tưởng vỹ đại của cậu. Anh nhất định sẽ giúp cậu mua được mảnh đất này đến tay.

Hai người khẽ chạm ly. Kha Hùng ngoài mặt thì cười, nhưng trong lòng lại lặng thầm nói tiếng xin lỗi. Hắn lần này là lợi dụng sự tin tưởng của Nguyễn Hạ để mưu đồ cho lợi ích của mình. Tương lai, nhất định hồi báo trọng hậu.

…………………………………………………………………………

Đêm tiệc từ thiện của festival Văn Hóa Á Châu.

Trên danh nghĩa, đây chỉ là một buổi tiệc nho nhỏ để quyên tiền, ủng hộ dân chúng vùng sâu vùng xa. Trên thực tế, đây là buổi giao lưu của các nhân vật tầm cỡ ở nhiều lĩnh vực.

Tám giờ tối, bữa tiệc mới bắt đầu. Nhưng mà, từ sớm, khách quý đã lần lượt xuất hiện tại Trung tâm hội nghị của thành phố C.

Kha Hùng dẫn theo Tiểu Chu đến tham dự. Hắn mặc một bộ Piece Suit màu trắng sữa, túi áo vest cài một đóa hoa hồng đen được gấp bằng khăn lụa, bộ dáng vốn đã được thượng đế ưu ái, càng thêm quyến rũ, phong độ.

Hai người ngồi trên xe đưa rước của ban tổ chức. Vừa mới tới nơi, chưa kịp bước xuống thì Kha Hùng bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại ẩn danh, hắn nhếch mép cười, mở máy.

- Thế nào?

- Có phải tối nay, ngài tham dự một buổi tiệc tại trung tâm hội nghị thành phố C?

- Đúng vậy.

- Phí Hoằng đã đến. Quần jean xanh, áo thun màu trắng, đội mũ lưỡi trai màu đen. Hòa trong đám fan của cậu. Hiện tại, vị trí của hắn cách cửa chính khoảng năm mươi mét, phía bên phải. Trên người có lẽ có hung khí. Chắc là quyết tâm động thủ trong đêm nay.

- Tôi đã biết. Còn chuyện gì nữa không?

- Đỗ Thế Hào cũng nhận được thiệp mời. Hoàng Nhược Hi cũng có một tiết mục biễu diễn trong buổi tiệc.

- Đã rõ. Cám ơn anh.

Kha Hùng cúp điện thoại. Sắc mặt âm trầm. Hắn nhìn ra ngoài cửa kính, mấy trăm fan hâm mộ nhốn nháo vây kín mít hai bên lối vào của Trung Tâm hội nghị, người chăm chú nhìn ra ngoài, kẻ dán mắt vào trong. Poster và biểu ngữ hoàn toàn che khuất những gương mặt phía sau. Phí Hoằng trà trộn vào trong đó, muốn tìm cơ hội ra tay, đúng là thiên thời, địa lợi.

Thấy Kha Hùng mãi không chịu xuống xe, Tiểu Chu tò mò hỏi.

- Hùng ca. Anh sao vậy?

- Cậu ở yên trên xe. Nếu bên ngoài có chuyện, lập tức báo cảnh sát.

Kha Hùng nói xong, không quan tâm đến vẻ mặt kinh hãi của Tiểu Chu, hắn bấm điện thoại gọi cho Nguyễn Hạ. Dù sao, có quân đội can thiệp, hắn tin tưởng, nếu như Phí Hoằng liều lĩnh. Kết cuộc của hắn sẽ rất khó coi.

Điện thoại rất nhanh được kết nối.

- Nguyễn đại ca. Anh đang có ở trong trung tâm hội nghị không?

- Có. Cậu đến chưa?

- Đã đến. Nhưng có vẻ như không dễ dàng vào trong.

- Haha. Anh hiểu. Để anh cho người tiếp ứng.

Nguyễn Hạ nói xong thì cúp máy. Kha Hùng đợi chưa đến năm phút. Đã thấy hắn một thân vest xanh, dẫn theo một đám bảo vệ từ bên trong hội nghị đi ra.

Đoàn người thẳng về vị trí xe của Kha Hùng. Lúc này, đám fan mới chú ý tới, lập tức đoán ra, người mà bọn họ chờ đợi đang ngồi trong xe.

- Kha Hùng.

- Kha Hùng.

- Kha Hùng.

Mấy trăm người chạy tới. Lấy đội ngũ phóng viên đi đầu, ánh đèn flash liên tục lóe lên. Có thể nói, danh vọng của Kha Hùng lúc này đã lên tới đỉnh điểm. Chỉ cần chụp được vài pô hình của hắn rồi đăng lên tin tức hay mạng xã hội. Lượt theo dõi chắc chắn sẽ siêu tốc tăng lên.

Dưới sự che chở của bảo vệ. Kha Hùng tiến ra khỏi xe. Vẫy tay, mỉm cười chào khán giả.

Đoạn đường từ xe đưa rước vào tới cửa hội nghị chưa đầy hai chục mét. Thế mà hiệu ứng và sự chào đón còn nồng nhiệt hơn cả thảm đỏ của liên hoan phim Quốc tế. Ngay cả Thiếu tướng quân đội như Nguyễn Hạ cũng phải trợn trắng mắt, cảm thương cho Kha ảnh đế không thôi.

……………………………………………………………….