Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 38

"Cậu... cậu Việt?" Nhân viên hóa trang cầm hộp dụng cụ luống cuống đứng ở một bên, nhắc nhở: "Cậu còn chưa hóa trang."

Việt Từ vừa vào phòng liền mặc luôn trang phục diễn lên ngoài áo sơ mi, đội tóc giả trùm khăn, tùy tiện chỉnh lý rồi khoát tay với cô, nói: "Không cần, trang điểm một lúc là bị mưa trôi hết, huống hồ bên ngoài mọi người đều đang chờ làm việc, không có nhiều thời gian lề mề như vậy."

Nói xong, đẩy cửa ra ngoài.

Vài diễn viên sắp diễn phụ với anh thấy anh hành động dứt khoát như thế thì chần chừ liếc nhau, đồng loạt từ bỏ ý định giãy dụa, đều cầm lấy phục trang mặc vào.

Người ta là đại minh tinh thân cao thể quý còn không nói gì, bọn họ có gì để so đo chứ, huống hồ cảnh quay sắp tới bọn họ chỉ cần chạy ra đó một chút là xong, người ta mới là người phải diễn trong thời gian thật dài.

Dưới mưa rền gió dữ, mắt cũng khó mở được, cảnh tượng trước mặt bắt đầu nhòe nhoẹt, Phương Trung Quy lấy tay vuốt nước trên mặt, vì nói nhiều quá nên cổ họng hơi khàn, lo lắng hô: "Diễn viên đã đến đông đủ chưa, chuẩn bị quay!"

Đang nói, bỗng có một chiếc khăn mặt rơi xuống đầu che khuất tầm mắt.

Phương Trung Quy ngẩn ra, cầm khăn lau mặt rồi nhìn sang bên cạnh, thấy Việt Từ không biết đã đi tới từ lúc nào, đang đứng dưới lều cười với mình: "Đã chuẩn bị tốt, quay đi."

Tâm tình nôn nóng không biết thế nào mà đã được trấn an, giống như được rót một ly nước trong, làm dễ chịu trái tim đang khô kiệt. Anh giương khóe môi bật cười, đôi con ngươi sáng kinh người: "Cảnh quay này, chúng ta nhất định có thể quay một cách hoàn mỹ nhất."

Việt Từ gật đầu, đơn giản nói ba chữ: "Tôi tin anh."

Nói xong, người đã đi ra khỏi lán, quần áo trên người lập tức như bị nhúng vào nước, một khắc là ướt đẫm, anh lại cứ như không cảm thấy gì, vững vàng đứng dưới sườn núi không nhúc nhích.

Phương Trung Quy hợp thời cất tiếng: "Mỗi người giữ đúng vị trí, bắt đầu!"

....

Trong thực tế, khi quay phim, người ta không dựa theo trình tự kịch bản mà tập trung những cảnh quay có thể làm trước quay một lúc cho xong, những trường hợp đặc biệt chưa quay được sẽ tạm gác lại chờ xử lý, thế mới phát sinh tình huống như bây giờ. Phần lớn nội dung của Sở Minh Đế đã quay xong đến tận nửa sau của kịch bản, riêng một đoạn chuyển biến mấu chốt ở giai đoạn trước lại chưa hề có.

Ngày xưa, quý phi nương nương được sủng ái vì bị kẻ khác hãm hại nên bị hoàng đế hiểu lầm, biếm vào lãnh cung, nhận hết giày xéo, hoàng tử Sở Nguyên được hoàng đế sủng ái nhất cũng chịu liên lụy, bị lưu đày đến sống ở nơi đất đai cằn cỗi, hoàng đế nhắm mắt làm ngơ.

Trên đường đi, Sở Nguyên liên tiếp gặp thích khách, trốn thoát trong đường tơ kẽ tóc, vất vả lắm sống được đến đích mới biết đó chỉ là mở đầu cho khổ cực. Đất hoang cằn cỗi đến mức thành họa, dân chúng lầm than, quan địa phương không màng, Sở Nguyên lần nữa dấy lên ý chí chiến đấu, không chỉ vì giải oan cho mẫu phi mà còn càng vì tranh giành cơ hội sinh sống cho dân chúng vùng này.

Hắn trời sinh thông minh, tâm tính lại thiện lương, rất nhanh đã thuyết phục được một nhóm người tài ba vì mình dâng hiến, hết lòng chăm lo việc nước, không bao lâu sau đã tạo ra thành tích không tồi. Nhưng ngay thời điểm hắn phấn chấn đầy khí phách thì có tin quý phi nương nương tự sát từ kinh thành truyền đến.

Sở Nguyên sụp đổ, không để ý mệnh lệnh "Không được tuyên triệu không cho trở về" của hoàng thượng, cố tình lội về gặp mẫu phi lần cuối, suốt ba ngày ba đêm liên tục thay ngựa, chạng vạng mới đến kinh thành lại bị báo rằng:

"Trong cung nói nương nương thắt cổ tự tử, nhưng nương nương trước giờ luôn không buông được điện hạ, làm sao sẽ rời bỏ nhân gian, đây rõ ràng là có người cố ý mưu sát nàng nhằm đả kích điện hạ!

Nhưng bệ hạ không quan tâm, hắn chỉ ngại nương nương tự sát đem lại xui xẻo, thậm chí không cho phép nương nương được táng vào hoàng lăng, nương nương vừa chết liền sai người chôn luôn xuống một đống đất nhỏ bên cạnh hoàng lăng, không dựng bài vị, không hưởng hiến tế!"

Không dựng bài vị, không hưởng hiến tế, thật ngoan độc dã man!

Sở Nguyên nghe thế suýt thì ngất luôn tại chỗ, nhưng vẫn cố chống một hơi đi đến hoàng lăng, chưa gặp mẫu phi tuyệt đối chưa từ bỏ ý định.

Cảnh quay hôm nay, chính là một màn này.

...

Mưa to tầm tã, giọt mưa lớn như hạt đậu đập vào người từng cơn đau nhói, y phục hoàn toàn ướt đẫm như tờ giấy dính sát vào người, bên tai loáng thoáng nghe thấy tiếng tùy tùng kêu gọi, Sở Nguyên lắc đầu, mắt điếc tai ngơ, mang cái lưng lung lay sắp đổ tiếp tục tiến bước lên triền núi cao cao.

"Điện hạ... điện hạ, mau trở lại!"

"Mau qua bên kia xem, tách ra xung quanh tìm điện hạ!"

Tiếng kêu gần như gào thét, bị mưa to nuốt hết.

Rất nhanh, vài diễn viên phụ đã hoàn thành vai diễn quay trở lại, đội mưa rào chui vào trong lán, còn chưa kịp oán giận mấy câu đã bị người bên cạnh dùng tay chọc, nhìn về phía triền núi thì nhất thời cả kinh.

Cảnh diễn này cực kỳ mấu chốt, là bước ngoặt khiến tính tình Sở Nguyên trở nên biến đổi lớn, tượng trưng cho hình ảnh hắn từ một thiếu niên thiện lương, trượng nghĩa lệch bước vào con đường báo thù vặn vẹo.

Triền núi gặp mưa to vừa cao vừa nhầy nhụa, Việt Từ đi trên đó không cần cố tình diễn ra vẻ gian nan cũng đã nghiêng ngả lảo đảo quỵ xuống đất, bả vai đập vào tảng đá, đau đớn lan tràn thân thể.

Hắn cắn răng không nói, giãy dụa đứng dậy tiếp tục lên cao, được vài bước lại lảo đảo, bất đắc dĩ phải quỳ một gối xuống để chống cho người khỏi trượt xuống.

Một tia chớp chói mắt xẹt ngang bầu trời, chiếu sáng bóng người trên sườn núi.

Tóc dài đen nhánh, từ hai má đến phục trang trên người đều bị bùn nhuộm thành màu nâu đất, ngón tay thon trắng phải cắm vào bùn mà trèo lên, hai mắt đỏ bừng tơ máu, môi tái nhợt, bị răng nanh cắn thành dấu sâu hoắm, nhìn qua chật vật khó chịu nổi.

Nhưng dù thế, hắn vẫn không chịu bỏ cuộc. Không tận mắt trông thấy di thể mẫu phi, hắn làm sao có thể bỏ qua?

"Ầm ầm ầm___" tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Anh đứng lên, vài bước lại ngã nhào ra đất, lại leo lên lần nữa không chịu ngừng, lăn lộn trong nước bùn. Mọi người đứng ngoài nhìn không khỏi đổ mồ hôi lạnh, chỉ sợ anh không chú ý một cái là trượt chân xuống dưới sườn núi, kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Quá liều mạng, cũng quá chân thực, thảm thiết như vậy có chỗ nào là đang diễn, quả thực chính là cảnh tượng thật trong lịch sử hai ngàn năm trước tái hiện lại.

Cuối cùng... Việt Từ lên tới đích trên núi, thân thể ngã phịch xuống đất thở hổn hển. Anh ngửa đầu, mặc cho mưa to đập xuống cọ rửa hai má, cơn đau rát ngược lại có thể khiến ý thức đang mơ hồ trở nên tỉnh táo.

Tư Minh Tu hơi thả lỏng nắm tay nắm chặt, rốt cục cũng... xong, ngay tại thời điểm anh sắp không chịu nổi mà đề xuất ngừng hẳn.

"Bao lâu rồi, bọn họ quay thời gian bao lâu rồi?"

Xa xa có người nhỏ giọng hỏi, hạ thấp tiếng để không lọt vào máy quay.

"32 phút, hiện tại vừa đúng tám giờ." Có người đáp, ánh mắt nhìn bóng người gầy gầy phía xa tràn ngập kính sợ.

Giống bọn họ đây, đứng dưới mưa trong thời gian chẳng qua chỉ bằng cái số lẻ của người nọ mà đã cảm thấy khó có thể chịu đựng, không thể tưởng tượng nổi nửa giờ qua đối phương kiên trì bằng cách nào!

Thế nào gọi là diễn viên, đây mới là diễn viên!

Đạo diễn hô "Dừng", ngay khi mọi người thở một hơi cho rằng có thể xong thì xuất hiện cuộc đối thoại khiến người khiếp sợ.

Việt Từ đẩy lọn tóc ra sau trán, lắc đầu với Phương Trung Quy cách đó không xa, thái độ bình tĩnh, giọng nói cũng rất lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại cứ như sét đánh giữa trời, bổ vào lỗ tai mỗi người đứng đây:

"Không được, cảm xúc chưa hoàn toàn phóng ra được."

Phương Trung Quy nhìn anh rất sâu, hơi thả lỏng nắm tay, anh nghe được giọng nói của chính mình: "Được, chúng tay làm lại một lần nữa."

Điên rồi à, thế còn chưa đủ?

Hai tên điên này rốt cuộc còn muốn cái hiệu quả gì nữa!

"Không được!" Tư Minh Tu đen mặt, mở miệng ngăn cản trước tiên: "Không thể quay tiếp lần nữa, Việt Từ trước đó không lâu mới trải qua một trận ốm nặng, cậu ta không chịu nổi!"

Ốm nặng? Lúc nào?

Phương Trung Quy hơi sửng sốt, anh cũng không biết có chuyện này, vừa nghĩ vừa chuyển sang nhìn Việt Từ.

"Tôi không có việc gì." Việt Từ lắc đầu, nhờ nhân viên đoàn phim nâng đỡ xuống chân núi.

Nói ra thì mưa to cũng có cái tốt, toàn thân bùn lầy chỉ qua mấy phút đã được cọ rửa sạch sẽ, chẳng cần đổi trang phục cũng có thể tiếp tục quay luôn.

Anh còn có tâm tình nghĩ mấy chi tiết lặt vặt này, vỗ vỗ bộ quần áo nặng trĩu nước mưa, nói: "Bắt đầu lại."

Tư Minh Tu nhếch môi không nói, nhìn thần sắc anh kiên định không cho cự tuyệt, lại nhìn bộ dạng Phương Trung Quy cũng cố chấp y như thế, chỉ cảm thấy đang đối mặt với hai tên đầu gỗ, hoàn toàn không thèm động não nghĩ trước khi làm, cứ bướng bỉnh nhắm vào mục tiêu trước mắt, dù hy sinh bao nhiêu cũng không ngại.

"Minh Tu, nếu anh có ý kiến thì chờ quay xong chúng ta lại bàn, nhưng cảnh quay hôm nay nhất định phải làm đến mức tốt nhất."

Việt Từ nói thế, Tư Minh Tu lại suýt thì chửi bậy, anh có ý kiến ngay bây giờ chính là không cho bọn họ quay tiếp, đợi sau đó mới bàn thì còn bàn để làm gì!

Nhưng thái độ Việt Từ quá kiên định, rốt cục không tìm thấy bóng dáng nhát gan mặc người muốn làm gì thì làm trước kia, căn bản không chấp nhận được việc anh tự quyết thay. Tư Minh Tu thầm thở dài thật sâu, nghệ sĩ trong tay kém cỏi sẽ bị ghét bỏ, mà quá có ý chí cũng làm người ta đau đầu.

Cuối cùng, anh vẫn lui một bước.

Lần thứ hai quay lại trong hoàn cảnh ác liệt như vậy, mọi người thì thầm to nhỏ, đảo mắt qua lại giữa hai người kia, vừa kinh vừa sợ, còn phải thêm chữ "chịu phục" viết trong dấu ngoặc kép. Điên đến mức này, không phục không được.

Tiếng sấm nổ không ngừng, Việt Từ trên núi ngã hết lần này đến lần khác, nhưng lần nào cũng cố chấp đứng dậy quay tiếp, đến cuối cùng toàn thân đều run rẩy không kiềm chế được, tới mức sinh tâm lý sợ hãi triền núi.

Cổ tay nổi vết thương không biết bị đá cứa vào lúc nào, máu tươi nhỏ giọt chìm xuống đất không thấy, cơn đau nhức nhối làm anh thở hổn hển từng ngụm. Vào thời khắc này, anh rốt cục phóng thích được toàn bộ cảm xúc thật của mình ra ngoài.

Nắm tay đặt trên đất siết chặt, ánh mắt sung huyết chất chứa lòng không cam và thù hận, giờ phút này trèo lên đến đỉnh núi cao!

"Qua!"

Tiếng đạo diễn vừa cất, Việt Từ ngồi dưới đất cùng chiến hữu cách đó không xa nhìn nhau, nở nụ cười thỏa mãn, vươn tay giơ lên một ngón cái.

Phương Trung Quy trong lòng run lên, tất cả lo lắng và vất vả lập tức biến thành thỏa mãn cực độ. Anh gợi khóe môi, đanh định đứng lên đi về phía đối phương thì đồng tử đột ngột co rút, biến sắc mặt.

Chỉ thấy Việt Từ cuối cùng cũng kiệt sức ngã xuống, thân thể ngửa ra sau, ngã vào lồng ngực một người đàn ông.