Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 44

Văn phòng Giải trí Hoa Thanh.

Vào buổi tối trước ngày Phương Trung Quy ra nước ngoài, Việt Từ cũng đã hoàn thành hết phân cảnh của mình trong bộ phim Sở Minh Đế một cách viên mãn, tiếp đó đoàn phim chỉ còn vài phân đoạn phụ cuối cùng nữa là xong, có phó đạo diễn cũng đủ để ứng phó.

Trở lại Hoa Thanh, Tư Minh Tu ném cho Việt Từ cả sấp thời gian biểu: "Đây là lịch trình kế tiếp của cậu, tự xem đi, đừng để xảy ra sai sót."

Chụp ảnh tạp chí, đi sự kiện, rồi gia nhập đoàn phim Hắc Vụ Phong Sơn, lịch trình từ trên xuống dưới kín mít không một kẽ hở.

Việt Từ xem rồi để sang một bên: "Mọi lịch trình lùi lại ba ngày sau hẵng bắt đầu."

"Lý do?"

Đáp lại anh là một câu trả lời thật hợp tình hợp lý: "Ba ngày nghỉ ngơi, nghỉ ngơi dưỡng sức."

Tư Minh Tu nom anh hai má hồng hào, chỗ nào là cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, nhưng dù thế vẫn day day cái trán mà gật đầu: "Được, chỉ ba ngày thôi đấy."

So với Việt Từ thần thái sáng láng, trông Tư Minh Tu mới càng giống người cần nghỉ ngơi ba ngày, mày mày tái nhợt, mệt mỏi, quanh đôi mắt còn có quầng thâm. Việt Từ quan sát một lúc, quan tâm hỏi: "Anh làm sao vậy, có chuyện gì à?"

Tư Minh Tu ngồi xuống, giọng khàn mệt mỏi, giải thích: "Gần đây có người ác ý thu mua cổ phiếu Hoa Thanh. Khi công ty còn chưa biết gì, đối phương đã chiếm tới gần 30% cổ phần, đánh cho công ty không kịp trở tay. Hơn nữa đối phương còn không ngừng tăng cao con số đó, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh. Hiện tại công ty đang tập trung toàn lực để đối phó."

"Đối phương là ai? Có manh mối gì không?" Việt Từ hỏi.

"Không biết, đối phương rất thần bí, không hề có ý công khai thân phận." Tư Minh Tu lắc đầu, nét mặt có chút hoang mang: "Đầu tiên là thu mua cổ phần của một vài cổ đông với giá cao, sau đó khẩu vị ngày càng lớn, nếu không phải có một vị cổ đông vừa mới bị hắn nhắm đến để lộ tin tức thì chỉ sợ bây giờ vẫn còn chưa biết gì. Giá hắn đưa ra gấp đôi thị trường, không những vậy còn từng bước đánh tan phòng tuyến tâm lý trên mọi phương diện của cổ đông mục tiêu. Thủ đoạn cực cao, từ trước đến giờ giới giải trí vẫn chưa từng xuất hiện công ty nào có năng lực đến thế."

Việt Từ không hề nghi ngờ lời của anh ta, Tư Minh Tu cũng có thể cọi là một cấp cao trong công ty, thậm chí sở hữu cổ phần riêng, hiển nhiên có quyền xúc động. Anh sờ cằm, trong khi nghe đối phương kể thì chợt nghĩ đến một cái tên.

Tư Minh Tu nói xong, thấy anh ra chiều suy nghĩ thì cảnh cáo: "Thời gian này cậu an phận một chút, đừng có gây chuyện. Bây giờ ban lãnh đạo ai nấy đều cảm thấy bất an. Nếu cậu lại nhạ ra chuyện gì, Hoa Thanh cũng chẳng rút được tay nào đi cứu."

Việt Từ không hứng thú lắm mở miệng ngáp, khoát tay: "Chuyện tôi nhạ vào đều là chuyện Hoa Thanh không xử lý được."

Nói xong thì cầm lấy áo khoác chuẩn bị rời đi.

Tư Minh Tu nhớ tới năng lực gây chuyện của anh, khẽ động lông mày, cuối cùng cũng đứng lên theo: "Về nhà? Tôi đưa cậu về."

Việt Từ lắc đầu: "Đi bơi."

....

Thục Lan Hội, tại bể bơi lộ thiên đã được đặt bao hết.

Dưới ánh mặt trời, bể bơi trong vắt hiện lên những gợn sóng lấp lánh, một thân hình mạnh mẽ xuyên qua làn nước, hai chân trắng dài linh hoạt như đuôi cá, vòng eo mềm dẻo như rắn, đôi tay rẽ sóng, tùy ý hoành hành trong bể.

Điện thoại trên bờ đột nhiên réo chuông, thanh niên từ trong nước ngẩng đầu, lộ ra gương mặt cực kỳ chói mắt. Anh lắc đầu cho bọt nước văng tung tóe, ghé vào bờ nhận điện thoại.

Tấm lưng trơn bóng được ánh nắng phủ lên thoải mái, ấm áp, thế nên nghe tiếng thanh niên cũng có vẻ thật biếng nhác: "Thế nào, tra được chứ?"

Đầu dây kia vang lên giọng nữ: "Tôi gửi tư liệu đến hộp thư của cậu rồi, những người đáng nghi đều có ở trong đó, bao gồm cả giới kinh doanh và chính trị."

Việt Từ cười: "Giới chính trị mà cũng tra được, bản lĩnh tăng lên rồi."

Dương Đào tạm dừng một chút, sau đó cất giọng sâu kín: "Anh... Khụ, Sếp đi rồi, không có cách nào sử dụng nguồn lực của Kỳ gia nên lần này, vì để hoàn thành nhiệm vụ anh giao, em đã không thể không xuất đòn sát thủ!"

Dương Đào còn có đòn sát thủ?

Việt Từ cảm thấy hứng thú hỏi: "Đòn sát thủ gì?"

"Em nói với người bên kia rằng Phó Bồi Uyên này chính là góa phụ của Kỳ gia."

"..." Việt Từ ho khan, dở khóc dở cười: "Em lấy cụm từ đó ở đâu ra thế." Có điều dựa theo thân phận hai người họ bây giờ thì cụm từ đó cũng không phải không đúng.

Dương Đào: "Anh lên mạng search là hiểu, từ khóa là: góa phụ của Kỳ Dịch Niên."

Việt Từ không hiểu ra sao cúp điện thoại, thấy tò mò mà mở trang tìm kiếm, gõ vào sáu chữ trên, nhất thời từng cái từng cái tin tức đập vào mắt, từ tận ba năm trước đến giờ cái quái gì cũng có.

"Kỳ Dịch Niên qua đời, rất nhiều người hâm mộ đứt từng khúc ruột, tự nhận mình là góa phụ đến đưa tiễn chồng, lực lượng đồ sộ."

"Tại lễ tang Kỳ Dịch Niên, Tổng Giám đốc công ty XX tự xưng là góa phụ của Kỳ Dịch Niên."

"818 Trong giới giải trí, những lãng tử phong lưu đa tình như Lệ thiên vương thì hằng đêm mây mưa, Khúc thị đế thì trái ôm phải ấp, còn anh... sau khi chết lại có các nhân tài thuộc đủ lĩnh vực tự nhận là góa phụ, vung tay đánh nhau chỉ để đoạt bình tro cốt!"

Sau khi sống lại, Việt Từ quả thực đã không cố tình tìm tòi tin tức liên quan đến cái chết của mình, chỉ ngẫu nhiên bắt gặp fan hâm mộ tưởng nhớ mình trên mạng, đó cũng là chuyện rất bình thường, thậm chí anh còn có chút vui mừng khi thấy mọi người đều bình an vô sự.

... cho đến tận lúc này nhìn thấy đầy màn hình đều là "Lễ tang, góa phụ".

Việt Từ để di động sang bên, ghé cả người vào bờ không ngừng run vai, đầu chôn ở hai cánh tay, mấy lọn tóc ướt che khuất hai má nên không thấy rõ vẻ mặt anh, nhưng lại nổi lên cảm giác yếu ớt làm người ta trìu mến.

Đúng lúc Phó Bồi Uyên tiến vào thì thấy cảnh tượng này.

Hắn liếc qua màn hình di động vẫn còn sáng bên cạnh, trong con ngươi hiện lên một tia đen tối. Hắn khom lưng, lấy tay vén lọn tóc trên trán thanh niên thì thấy người này đang cố mím chặt môi, dù đã cố gắng nhịn xuống nhưng vẫn cứ cười khùng khục không kiềm chế được.

Việt Từ ngẩng đầu lên liếc hắn, vừa cười vừa xua tay: "Không chịu nổi, không chịu nổi, hahahahaha, tôi cười đau cả bụng."

Phó Bồi Uyên: "..."

Mắt hắn tối sầm lại, cúi xuống ôm thắt lưng đối phương, điịnh ôm người đứng lên: "Cẩn thận, đừng có rút gân dưới nước."

Ngay sau đó lại bị đối phương phản thủ kéo vào bể bơi.

"Ùm!"

Việt Từ đặt người bên cạnh ao, hai thân thể dán sát, anh khoát đầu lên vai đối phương, cười rung cổ họng: "Sao anh lại đáng yêu như vậy chứ."

Phó Bồi Uyên đờ người, áo tắm của hắn bị xé tung ra, lồng ngực rắn chắc không kịp phòng ngừa chạm phải thân thể mềm nhẵn, ngay bên tai là tiếng thanh niên hít thở, hòa quyện ấm áp, thân thể theo bản năng nổi lên phản ứng.

Đáy mắt hắn bắt đầu khởi động mạch nước ngầm, nhưng vẫn im ắng cúi đầu nhìn biểu cảm của thanh niên, đến tận khi tiếng cười từ từ dừng lại mới đưa tay lướt qua đôi môi kia, nghiêng người về phía trước, định đặt người ở dưới thân.

Việt Từ cười tủm tỉm ngăn lại động tác của hắn, ngả ngớn dính lại gần, hôn một cái lên môi hắn, sau đó lùi thân thể, chống tay vào thành bể nhảy lên, đảo mắt bốn phía rồi dừng lại ở quầy bar: 

"Chờ, tôi đi pha rượu."

Con cáo nhỏ trêu một phen rồi bỏ chạy, Phó Bồi Uyên cũng không vội, đứng dậy lên bờ, thay áo tắm mới, ngồi trên ghế salon cạnh quầy bar xem Việt Từ làm việc, hai chân bắt chéo tự nhiên, giấu đi vết gồ lên phía dưới.

Động tác Việt Từ linh hoạt thành thạo, vững vàng cầm bầu rượu lắc lắc, không có quá nhiều kỹ thuật màu mè, tốc độ đong đưa rất nhanh, đồng thời còn mang theo cảm giác tiết tấu độc đáo, tiếng rung lắc vang rất êm tai, không lâu sau đã có hai ly Gin màu sắc động lòng đập vào mi mắt.

Cocktail qua điều chế không còn trong suốt mà nhuốm màu vàng nhạt lóng lánh bên trong ly thủy tinh, trong trẻo chứ không hề đục, cục đá được bỏ vào phát tiếng "Tang" nhỏ, tỏa mùi thơm ngát kỳ lạ.

"Nếm thử xem." Việt Từ đưa một ly qua: "Tôi pha tùy tiện, vì tránh ảnh hưởng đến vị nguyên chất của Gin nên không thêm quá nhiều phụ liệu."

Phó Bồi Uyên tiếp nhận, rất nể tình nếm một ngụm, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái tràn ngập cổ họng. Dù hắn vốn không hứng thú lắm với cocktail cũng phải thừa nhận ly rượu này ngon, hắn nở nụ cười khẽ: "Không tồi."

Việt Từ ngồi trên ghế nhỏ chân cao, uống một ngụm rồi tùy ý hỏi: "Gần đây có tin một số trang mạng rơi đài đổi chủ, là bút tích của anh phải không?"

Phó Bồi uyên chẳng thèm để ý chút nào: "Việc nhỏ, không đáng nhắc tới." Một câu nhẹ nhàng, hoàn toàn coi thường việc kể công vặt vãnh như vậy.

Việt Từ cũng không thèm để ý, híp mắt nhìn vẻ thanh thản của người đàn ông, hỏi tiếp: "Người thu mua Hoa Thanh cũng là anh phải không?"

Phó Bồi Uyên liếc anh một cái: "Cậu sẽ để ý à?"

Việt Từ uống một hơi cạn rượu, lấy tay chống cằm nhìn đối phương, mặt mày chứa ý cười không đứng đắn: "Ngài Phó muốn chơi trò tổng tài quy tắc ngầm tiểu minh tinh ư?"

"Tôi cần một công ty giải trí, cũng cần đặt cậu ở trước mắt để nhìn." Phó Bồi Uyên hơi lướt ánh mắt xuống cái cổ thon dài kia rồi dời đi.

Việt từ "chậc" một tiếng, không ngạc nhiên với câu trả lời của hắn, lại xuy bật cười: "Đối với bạn chơi bời, ngài Phó đều có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu mạnh như vậy ư?"

Phó Bồi Uyên buông ly rượu, cười như không cười nhìn anh. Khi hắn không cười trông cứ như núi tuyết ngàn năm không thay đổi, giờ phút này gợi khóe môi lại lộ ra một chút tà ý, hắn nói: "Cáo con, cậu rất rêu rao*."

Rêu rao là thiên tính.

Việt Từ chưa nói ra miệng thì đã có tiếng điện thoại cắt ngang.

Đề tài bị ngắt giữa chừng, anh nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng Tư Minh Tu hiếm khi mang theo lo lắng: "Tôi hiện đang ở nhà cậu, về cấp tốc mau."

Thái độ nghiêm túc như thế chứng tỏ đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện của anh.

Việt Từ cúp điện thoại, quay sang nhún vai tiếc nuối với Phó Bồi Uyên: "Tôi có việc đi trước, hẹn gặp lần sau."

Hẹn hò được một nửa đã bị phá, sắc mặt Phó Bồi Uyên từ đầu đến cuối vẫn không thay đổi, ngay cả phần nhô lên phía dưới cũng có thể bỏ qua được, thậm chí còn săn sóc nói: "Công việc quan trọng, để đặc trợ Đoạn đưa cậu đi."

*Chú thích:

Rêu rao: ở đây ý là chỉ tính tình hay tán tỉnh khắp nơi của Việt Từ. Ý anh Uyên là: em cứ đi đến đâu là tán tỉnh đến đấy nên tôi phải đặt em ở trước mắt để còn trông chừng. (Càng xem càng thấy anh công toàn độc chiếm theo kiểu tẩm ngẩm tầm ngầm ấy ;)) Dù sao thì anh có tiền mà, anh làm gì chả được, anh mua một công ty đã là gì ;)).)