Hướng Dẫn Cách Vạn Nhân Mê Lật Kèo

Chương 5

Trở lại thời gian mười phút trước.

"Quý khách, anh trả bằng tiền mặt hay cà thẻ ạ?" Tiếng nhân viên dò hỏi nhỏ nhẹ vang lên. Việt Từ thu hồi tầm mắt từ chiếc giường ngủ xa hoa trước mặt, định mở ví tiền theo thói quen, không ngờ đập vào mắt là chưa đến mười tờ tiền mặt.

Anh hơi hơi sửng sốt, đột nhiên nhận ra mình đã không còn là Kỳ Dịch Niên Tổng Giám đốc Kinh Niên Giải Trí gia tài bạc triệu, tiền mặt trong tay bây giờ cũng chỉ là số tiền nguyên thân gửi ngân hàng còn sót lại.

Nghĩ đến đây, nét mặt anh biểu lộ vi diệu, sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác rỗng túi ngượng ngùng như thế này. Dù sao ngày xưa, dù là lúc nghèo nhất anh cũng phải có sáu con số dự phòng trong thẻ ngân hàng, hoàn toàn không sinh ra bất cứ phiền não gì về tiền bạc.

Mà trước mắt, gia tài đáng thương đến cùng cực này thậm chí còn không đủ cho một bữa cơm trước đây.

Nghĩ đến đó, vị vương giả có thể bình tĩnh khống chế toàn trường trên sân khấu ấy nghe được tiếng bụng kêu rầm rì, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Đang định thu binh về nhà chỉnh đốn một phen, trước mắt Việt Từ lại xẹt qua một bóng người không ngờ đến.

Thân hình mạnh mẽ tinh tế, thấp thoáng có thể thấy khuôn mặt đẹp trai ngạo mạn dưới vành nón, còn có trợ lý nhỏ luôn luôn theo đuôi làm tùy tùng, đúng là chú sư tử kiêu ngạo đã khắc sâu ấn tượng trong anh - Lô Khê.

Việt Từ câu môi cười, nhìn cậu sai sử trợ lý với vẻ không kiên nhẫn, mắt mèo hổ phách khi tức giận trông vẫn tươi tắn sinh động.

Anh tiến lên hai bước, từ phía sau ôm vòng eo mảnh khảnh của Lô Khê một cách thuần thục, ghé tai nói nhỏ ái muội: "Bảo bối, mời tôi ăn cơm đi!"

Hơi thở xa lạ truyền đến, Lô Khê phản ứng theo bản năng, định bắt lấy tay đối phương thì nghe thấy giọng nói quen thuộc, từ từ cứng ngắc.

Là... Việt Từ?

Thiếu niên khựng tay lại, mím môi, nỗ lực tạo ra biểu tình hung ác, hung tợn nói: "Thả ra. Buông tay, động tay động chân còn ra thể thống gì!"

Những lời này là học được từ chú nhỏ, tiếc là vẫn chưa đạt đến khí thế không giận mà uy của người kia. Không những thế, khi tiếng hít thở ấm áp truyền lại đây, vành tai cậu dần nhiễm đỏ, ướŧ áŧ tươi đẹp như quả lựu đỏ.

Ý cười trong mắt Việt Từ càng thêm rõ ràng, phối hợp theo buông tay ra, đáng thương hề hề nói: "Hiện giờ lưu lạc đầu đường không xu dính túi, không biết Khê thiếu có chịu thưởng cơm đỡ đói hay không?"

Biết rõ anh diễn xuất tinh vi, tư thái này chẳng qua là hạ bút thành văn, Lô Khê vẫn không nhịn được mềm lòng. Thật giống như con mèo được vuốt lông, dáng vẻ cứng đờ dần dần mềm mại xuống.

Thấy Việt Từ nhìn mình không nháy mắt, Lô Khê hừ một tiếng, đi trước về phía cửa hàng, không nghe thấy tiếng bước chân theo sau thì quay đầu trừng mắt: "Còn không đuổi theo nhanh lên!"

Tỏ ra không kiên nhẫn như vậy, nhưng lúc đưa lưng về phía Việt Từ, khóe miệng lại không kìm nổi giương lên.

...

Vọng Giang Các là thánh địa nổi tiếng lâu đời ở kinh đô, không chỉ bởi món ăn nơi này mang hương vị Quảng Đông nhất, mà còn có không gian thoải mái, phục vụ chu đáo, dễ dàng làm người trầm tĩnh lại.

Việt Từ ăn cơm động tác không nhanh, tư thái thậm chí có thể gọi là mây bay nước chảy, nhưng bát đĩa không trên bàn lại càng ngày càng cao, nhân viên phục vụ nhìn trợn mắt há hốc mồm.

Sau khi thấy no khoảng bảy phần, anh lau miệng một cách tao nhã, tự nhiên bình tĩnh gọi món: "Mang đồ ngọt lên nhé."

Lô Khê nhìn một bàn đầy bát đĩa không thì tỏ vẻ ghét bỏ, không thèm nể mặt: "Anh là quỷ chết đói đầu thai sao?"

Miệng thì nói thế, tay lại lột vỏ tôm linh hoạt, không bao lâu, trước mặt Việt Từ đã có một bát tràn trề thịt tôm, màu sắc bóng lộn khiến người ta càng thèm ăn gấp bội.

Việt Từ nghe lời cắn một ngụm thịt tôm, mặt mày nghiêm chỉnh nói nửa đùa nửa thật: "Kiếp trước tôi là một tên xui xẻo ốm đau liệt giường, dù thích ăn ngon cũng chỉ có thể ăn cháo hoa, dịch dinh dưỡng từ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, vậy nên kiếp này nhất định phải bù lại toàn bộ mới được."

Lô Khê nhìn anh nhận lấy một bàn trà bánh Mousse, màu bơ xanh nhạt nhuốm ánh sáng đèn, nhất thời lộ ra chán ghét: "Mỹ thực mà anh nói chính là cái thứ ngọt đến nỗi vào trong khoang miệng vẫn còn phát lợ này?"

"Xem ra cậu hiểu lầm đồ ngọt." Việt Từ hứng thú nhìn cậu vô thức ngửa ra sau, tao nhã cắt miếng bánh tiếp theo, "Không phải tất cả bánh ngọt đều có hương vị như trong trí nhớ của cậu, ví dụ như miếng bánh trong tay tôi đây, ngọt mà không ngán, thanh tân ngon miệng, cắn một miếng là có thể duy trì tâm tình tốt suốt cả ngày."

Bánh ngọt đi vào giữa môi răng anh, ẩn ẩn thấy đầu lưỡi liếm lấy bơ, hàm răng trắng noãn một há một mở, môi mỏng hồng nhuận làm Lô Khê không dời được tầm mắt.

"Muốn nếm thử không?"

Giọng nói Việt Từ mang theo lực hấp dẫn khó có thể kháng cự. Lô Khê như mê muội, chần chừ gật đầu, sau đó chậm rãi nghiêng tới, một hồi lâu mới hạ quyết tâm, cắn hết miếng bánh ngọt trên dĩa ăn.

Chưa kịp cảm thụ vị bánh ngọt ngào, cậu chợt nhớ tới đây là chiếc dĩa Việt Từ vừa mới sử dụng, bốn chữ "hôn môi gián tiếp" đột nhiên nổ bùng trong đại não, Lô Khê chỉ cảm thấy máu ngược dòng mà lên, cả gương mặt đỏ bừng nóng rát.

"Anh... Anh...!"

Lô Khê hoàn toàn nói không nên lời, chỉ có thể hung hăng trừng anh.

Việt Từ không để ý đến cậu, đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía cửa, cặp mắt hoa đào bình thường thích nhất là cười lúc này lại hiện ra ánh sáng lãnh lẽo, như lưỡi đao lợi hại đâm thẳng vào người đàn ông đang giơ máy chụp ảnh ở cửa.

Con ngươi đen sắc bén của anh dường như có thể nhìn thấu linh hồn kẻ khác, tên paparazzi không kịp né tránh, chỉ cảm thấy cả người như rơi xuống hầm băng, sợ tới mức không dám động.

Việt Từ đứng dậy, đoạt lấy máy ảnh không tốn chút sức nào, nhìn lướt qua rồi cười như không cười: "Đến Vọng Giang Các cũng có thể chạy vào chụp ảnh, bản lĩnh không nhỏ nhỉ."

Tay săn ảnh phục hồi tinh thần, thấy bảo bối kiếm cơm của mình bị cướp đi, sắc mặt chợt biến: "Trả lại đây!"

Vừa nói vừa chồm lên để đoạt lại.

Việt từ không chỉ không lùi còn tiến một bước, sấm rền gió cuốn khống chế đối phương. Tay săn ảnh "Phịch" một tiếng quỳ gối trên đất không động đậy nổi, miệng kêu la đòi báo cảnh sát.

"Muốn báo cảnh sát? Đừng nóng vội, chuyện bị bắt phạt tiền sẽ không thiếu anh đâu."

Anh nói không lớn, lại khiến tên kia lạnh người, trong lúc nhất thời không dám tiếp tục la hét. Lô Khê không ngờ anh ra tay lợi hại như thế, bị kinh diễm nhìn anh không chớp mắt, chẳng còn thời gian nổi giận.

Việt Từ tùy ý đường hoàng như vậy, khiến người hoàn toàn không dời nổi tầm mắt.

Giám đốc nhà hàng nghe tin chạy tới rất nhanh, nhìn thấy người trong phòng ăn thì thay đổi sắc mặt, vội cung kính chào: "Khê thiếu!"

Sau đó nghiêm mặt nhìn về phía tay săn ảnh, nghiến răng nghiến lợi: "Đây là thất trách của chúng tôi, ngài yên tâm, chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này một cách xác đáng!"

Lô Khê thất thần "Ừ" một tiếng, thoáng thấy ảnh chụp trong máy thì ngưng ánh mắt, bất động thanh sắc nói: "Đưa đến cục cảnh sát đi!"

Giám đốc nghe lời, nhận lấy chiếc máy chụp ảnh trong tay Việt Từ, định đem theo.

Lô Khê thấy thế đột ngột nói: "Lưu lại ảnh."

Giám đốc khó hiểu nhìn cậu, nhưng vẫn lưu lại ảnh chụp theo lời cậu, đối với tay săn ảnh thì âm trầm : "Đưa đi!"

Dám gây ra chuyện lớn như vậy, chắc chắn ông sẽ không để cho tên này yên ổn!

Phòng ăn yên tĩnh trở lại, Việt Từ nhìn Lô Khê thất thần, nói đùa: "Tôi còn tưởng cậu sẽ nói: đánh gãy bốn chân, quăng ra ngoài!"

Bị trêu chọc như thế, Lô Khê không nhịn được trừng anh, buột miệng thốt ra: "Sao có thể, Phó... Nhà tôi là nhà làm kinh doanh đứng đắn, hơn nữa chú nhỏ chúng tôi thường xuyên dạy rằng phải giải quyết sự việc dưới tiền đề không vi phạm pháp luật."

Chú nhỏ... Việt Từ híp mắt, gật gật đầu như suy tư cái gì.

...

Đêm hôm đó, tin tức về Việt Từ trong chương trình còn chưa lắng xuống, weibo của "Ta Là Diễn Viên" bị cư dân mạng ồn ào gần như nổ sập, bỗng một dòng tin mới thình lình lọt vào tầm mắt mọi người, sau đó fans Lô Khê lập tức bạo tạc lên, đến kẻ qua đường cũng ngây người kinh ngạc.

"Việt Từ và Lô Khê cùng nhau đi chơi, biểu hiện thân mật ở trung tâm thương mại."

Chú thích:

Chú nhỏ: chú nhỏ hay cậu nhỏ... thường dùng để gọi những người còn nhỏ tuổi, trẻ tuổi mà đã có vai vế cao trong họ hàng. (Ví dụ bạn đã 30 tuổi, con trai út của chú bạn có 10 tuổi, bạn gọi nó bằng em, con bạn độ 10 tuổi sẽ phải gọi nó bằng chú nhỏ (hoặc cậu nhỏ nếu bạn là gái))