Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 12: Đột biến

"Thứ này thật đẹp, " Kiệt Tử chỉ xuống dưới nói, "Trước đây tôi chưa từng thấy qua, nhất định rất đáng giá nhỉ? Có muốn mang đi không?"

Tân Manh cau mày, "Hay thôi đi, tôi luôn cảm thấy... Hình như thứ này rất nguy hiểm... Ở nơi thế này tự dưng lại xuất hiện một thứ như vậy, đã rất bất thường rồi."

Kiệt Tử hỏi vặn lại cậu, "Sao cậu lại đoán vậy? Chẳng lẽ chỉ bằng cảm giác thôi sao? Lỡ như, đây là đường ra duy nhất mà trò chơi gợi ý cho chúng ta thì sao? Giống như rất nhiều trò chơi khác đều có một loại đạo cụ, nếu lấy được sẽ thăng cấp hoặc có thêm một mạng."

"Đúng rồi a đúng rồi a, " Hùng Gia Bảo đứng cạnh liên tục gật đầu, "Tôi hay chơi mấy trò như vậy."

Thấy hai người bọn họ nói vậy, Tân Manh cũng hơi do dự, nhưng cậu vẫn quyết định tin vào trực giác của mình, không muốn đụng vào nó.

Cậu quay đầu nhìn xung quanh, Kiệt Tử và Hùng Gia Bảo nhìn thứ phía dưới nóng lòng muốn thử, Đổng Tu mặt không cảm xúc, thấu kính phản quang che đi ánh mắt, không biết đang suy nghĩ gì, Lý Hữu Căn lo sợ nhìn xuống dưới, vừa tò mò vừa nhát gan, nhưng cuối cùng vẫn lui lại hai bước, hiển nhiên không định mạo hiểm, thiếu nữ trước sau như một núp ở phía xa, duy trì một khoảng cách nhất định với bọn hắn.

"Tôi..." Tân Manh cuối cùng nói, "Tôi đi tìm xem trong bãi đậu xe còn chiếc nào dùng được không."

Bất ngờ là, Kiệt Tử vốn tưởng rằng sẽ xuống hố lấy đồ lại theo sau cậu nói, "Tôi đi chung với cậu đi, nếu trong xe có tang thi lọt lưới này nọ, tôi còn bảo vệ cậu được."

Tân Manh cảm thấy hơi kỳ quái, "Không phải anh muốn đi lấy đồ sao?"

Kiệt Tử đi tới ôm vai cậu, nở nụ cười trong sáng với cậu, lộ ra răng nanh trắng như tuyết, "Thứ kia cũng không mọc chân chạy được, sự an toàn của mọi người quan trọng hơn a, chờ chúng ta tìm được xe rồi tôi lại về lấy."

Nhìn ánh mắt thân thiết của gã lộ ra sự chân thành, Tân Manh thật sự có chút cảm động, suy nghĩ một lát rồi đồng ý, thế là cậu và Kiệt Tử hai người cầm vũ khí, chậm rãi đi ra phía ngoài bãi đậu xe –– những chiếc xe ở giữa bãi đã bị hủy hết.

Xe phía ngoài thật ra cũng bị ảnh hưởng đôi chút, chắc là bị khí nóng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trở nên vặn vẹo, có xe còn bị hất văng ra xa, mà Kiệt Tử lo lắng quả thật cũng có đạo lý, bởi vì họ phát hiện bên trong bốn, năm chiếc xe đều có tang thi!

Nhưng do Tân Manh luôn rất cẩn thận, ngược lại là hữu kinh vô hiểm, trước tiên bọn họ vòng qua mấy chiếc xe có tang thi, thử mở cửa mấy chiếc xe khác, xem có bị khóa lại hay không, Tân Manh kéo chốt cửa xe, Kiệt Tử liền khiêng ống tuýp, gần như kề sát sau lưng cậu, ánh mắt chăm chú nhìn từng động tác của Tân Manh.

(Hữu kinh vô hiểm: có lo lắng, kinh sợ nhưng không có nguy hiểm.)

Cùng lúc đó, Đổng Tu và Hùng Gia Bảo còn vây xung quanh hố.

Đổng Tu nhìn chằm chằm vào thứ màu đỏ phía dưới, tâm tình trong mắt biến đổi không ngừng, từng loại suy đoán hiện lên trong lòng, nhưng lại không thể bắt được điều gì.

Cuối cùng, hắn hơi chuyển động con ngươi, nhìn về phía Hùng Gia Bảo đứng cạnh Đổng Tu dáo dác nhìn xung quanh.

Hùng Gia Bảo không hề nhận ra, hắn có chút lo lắng cho sự an toàn của Kiệt Tử và Tân Manh, nên vẫn quan sát hai người kia, lại đột nhiên nghe thấy Đổng Tu đứng một bên nói với mình, "Cậu không đi xuống lấy đồ sao?"

"A?" Hùng Gia Bảo quay đầu nhìn hắn, "Chúng ta đợi Kiệt Tử xuống chung luôn."

Đổng Tu cúi đầu nhìn đáy hố sâu, rũ mi che lại cảm xúc trong mắt, "Cậu đang sợ? Cũng đúng, nếu có nguy hiểm, chết còn có thể kéo thêm người làm bạn, thật biết tính toán."

"Anh, anh nói cái gì?!" Hùng Gia Bảo giận dữ, đưa ngón cái đâm mạnh vào ngực mình, "Hùng Gia Bảo tôi đây là hạng người như vậy sao! Hả?!"

Đổng Tu cười lạnh, "Ai biết cậu là loại người nào, có vài người lúc nào ngoài miệng cũng lộ vẻ nghĩa khí, thực tế lại rất sợ chết, cực dễ bán đứng bạn bè."

Lời này quả thật đâm trúng ống thở của Hùng Gia Bảo, từ nhỏ hắn đã coi nghĩa khí là chân lý đời người, nào nghe qua điều này, dưới cơn giận cũng không nghĩ đến sự sùng bái kính sợ đối với Đổng Tu lúc thường, tiến lên một bước nắm lấy cổ áo Đổng Tu định đấm hắn một cú, khóe mắt bỗng thấy thiếu nữ trốn một bên như đang sợ hãi lui về sau hai bước, hắn vội quay đầu giải thích, "Cô đừng sợ a, tôi không phải loại người như vậy, thật sự không phải! Tôi sẽ không bán đứng các người, đừng sợ!"

Nói xong quay đầu trợn mắt nhìn Đổng Tu, lại sơ ý không nhận ra ánh mắt lạnh như băng của thiếu nữ, không phải nhìn hắn, mà là Đổng Tu!

Khóe môi Đổng Tu nhếch lên thành nụ cười nhìn kiểu nào cũng thấy là muốn ăn đòn, ít nhất trong mắt Hùng Gia Bảo tuyệt đối là như vậy, hắn vung tay đánh rơi tay của Hùng Gia Bảo, tao nhã sửa sang lại cổ áo, "Lớn tiếng như vậy làm gì? không thể đoán trước cậu sẽ làm gì. Thứ dưới kia quả thật có thể có nguy hiểm, cậu sợ thì đừng xuống, thành thật đứng đây chờ Kiệt Tử đi."

Ngụ ý, là nói Hùng Gia Bảo gặp nguy hiểm không dám tự giải quyết, trái lại muốn đẩy bạn bè ra làm bia chắn.

Hùng Gia Bảo thật sự phát khùng, tức giận đến giơ chân, cũng không sợ Đổng Tu, chỉ vào mũi hắn mắng: "Anh đừng có nói bậy nói bạ! Tôi không phải là loại người như vậy! Anh cứ chờ đi, tôi sẽ lập tức xuống đó lấy! Xem coi anh còn nói được cái gì!"

Lý Hữu Căn nghe xong đoạn đối thoại của hai người không nhịn được khóe miệng co rút, lẽ nào mạch não của hắn chỉ là một đường thẳng tắp hả? Mà Đổng Tu này càng thêm đáng sợ, thế nhưng lại dùng phép khích tướng lên người đội hữu của mình, có thể tìm được một... Vật thí nghiệm.

Lý Hữu Căn là một nhân vật giống như nhân tinh, tất nhiên thấy rõ ý đồ của Đổng Tu, nhưng hắn không nói gì, giống thiếu nữ bên cạnh, chỉ lạnh lùng đứng nhìn, bọn họ, cũng muốn biết đáp án.

(Nhân tinh: người sành sỏi, khôn khéo, giỏi tính kế người khác)

Hùng Gia Bảo bị chọc giận giống nhau đầu tàu chuệnh choạng, đi về phía đáy hố, lúc này, Kiệt Tử đi tới nơi xa nhất của bãi đậu xe đột nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng rất nhanh, lại quay đầu trở về.

Đổng Tu hai tay ôm ngực, sau lưng Hùng Gia Bảo thu lại biểu tình khiêu khích, chăm chú mà khẩn trương nhìn bóng lưng Hùng Gia Bảo.

Hùng Gia Bảo bị mọi người nhìn chăm chú đã căn dây thần kinh ra hết mức, không hề phát hiện sóng lớn phía sau lưng, hắn nghẹn một hơi, muốn chứng minh rằng mình không phải là loại quỷ nhát gan chỉ biết trốn sau bạn bè, một kẻ phản bội, mà là một dũng sĩ trung thành nghĩa khí!

Hố rất sâu, sườn xung quanh cũng tương đối thẳng đứng, không dễ đi xuống, Hùng Gia Bảo vừa đi vừa bò, thật vất vả mới xuống được đáy hố, lúc này hắn ngẩng đầu, bầu trời phía trên đã biến thành một khối dị thường, hắn giống như một con ếch bị nhốt dưới đáy giếng, chỉ có thể nhìn thấy bầu trời hữu hạn, sự tự do cách hắn rất xa, hơn nữa ngày càng xa hơn.

Hùng Gia Bảo lắc lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ kỳ lạ trong đầu, chuyên tâm nhìn khối "Thiên thạch" trước mặt phảng phất như dung nham lưu động tạo thành. Hắn ngồi xổm xuống, thật cẩn thận đưa tay ra, lúc đầu ngón tay sắp đụng tới "Thiên thạch" kia, vẫn không thấy nóng, không cần sợ bị phỏng nữa, lần này hắn hoàn toàn yên lòng, duỗi ra bàn tay to, nắm lấy "Thiên thạch"...

"Kẽo kẹt, kẽo kẹt, kẽo kẹt..."

Trong ô tô phát ra âm thanh quái lạ như móng tay gãi thủy tinh, Tân Manh vòng qua chiếc xe này, đi tới chiếc tiếp theo, Kiệt Tử lảo đảo đi theo sau cậu, thỉnh thoảng nhìn bóng lưng Tân Manh.

Lưng cậu thật đơn bạc, thể trạng không cường tráng cho lắm.

Dù sao vẫn còn nhỏ, có thể vừa mới thành niên, đã bị bắt vào một trò chơi như vậy.

Quá đáng thương.

Kiệt Tử thở dài, đột nhiên nói, "Mặc dù cậu là người nhỏ nhất, nhưng lại thông minh nhất."

Tân Manh đang kéo cửa xe của một chiếc Volkswagen, giống mấy chiếc lúc nãy đều không mở ra được, cậu không quay đầu lại, thuận miệng nói, "?Nếu nói đến thông minh, tôi nghĩ Đổng Tu vẫn thông minh hơn, tôi nghe nói lúc hắn còn đi học đã nhảy lớp mấy lần, tuổi còn trẻ đã trở thành giám đốc của công ty lớn..."

Kiệt Tử lắc đầu, vẫn kiên trì, "Không không không, tôi vẫn cho rằng, cậu là người thông minh nhất, ở trong đội này, ở trong lòng tôi, đều là người thông minh nhất."

Lợi khen ngợi thẳng thắn như vậy khiến Tân Manh có chút lúng túng, cậu không biết tại sao đột nhiên Kiệt Tử lại nói đến cái này, cũng không đáp lời, chỉ ngượng ngùng cười với Kiệt Tử, lại tiếp tục đi tìm xe.

Ở nơi cậu không nhìn thấy, Kiệt Tử cười với bóng lưng cậu, môi khẽ nhúc nhích, nói một câu, chỉ là do không phát ra âm thanh, nên cũng không ai biết câu nói kia là gì.

"A a a a —— "

Đột nhiên, một tiếng tiếng thét chói tai không hề báo trước vang vọng cả bãi đậu xe!

Tân Manh mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía âm thanh truyền tới, là Lỹ Hữu Căn!

Bên cạnh hố, Lý Hữu Căn đặt mông ngồi dưới đất, không dám tin cúi đầu nhìn đáy hố, hốc mắt như sắp căng nứt, phát ra tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, mà sắc mặt Đổng Tu cũng trắng bệch, kích động dồn dập không ngừng lui ra sau, như đang khẩn cấp muốn cách xa ven hố, cách càng xa càng tốt, mà thiếu nữ trốn càng xa hơn!

(Tê tâm liệt phế: Tan nát cõi lòng...)

Đã xảy ra chuyện gì?

Tân Manh không hiểu ra sao, trong lòng cũng hồi hộp, dự cảm bất an ngày càng mãnh liệt.

Cậu mặc kệ Đổng Tu đang liều mạng chạy trốn, lập tức chạy về phía ven hố, Kiệt Tử đi theo sau cậu, gần như áp sát lên lưng cậu, Tân Manh không quản được gã, tầm mắt chuyển sang đáy hố, lại nhìn thấy một màn khiến cậu khó lòng quên được...

Trong tay Hùng Gia Bảo gắt gao cầm lấy "Thiên thạch", ôm trước ngực, đôi mắt trừng lớn đến cực hạn, khóe mắt bị xé rách, chảy ra huyết lệ, há to miệng phát ra tiếng gào thét thống khổ mà hung ác, biểu tình cực kỳ dữ tợn, toàn thân đang kịch liệt run rẩy, co giật, phồng lên, như bong bóng bị thổi đầy hơi, thịt mỡ thiếu rèn luyện mà mềm nhuyễn đã biến thành cơ bắp cứng rắn trải rộng toàn thân, mạch máu nhìn như từng con sâu róm xanh mét đáng sợ lúc nhúc bò trên da, âm thanh xương cốt vỡ vụn lớn đến độ khiến người ta sởn tóc gáy, thân thể Hùng Gia Bảo đang không ngừng lớn lên, cao hơn, trở nên cường tráng dọa người, làn da nhuộm màu tím sẫm, hai mắt đỏ ngầu, đồng tử biến mất, bụng càng lúc càng lớn, cuối cùng "Oành" một tiếng vỡ ra được, nội tạng mục nát mãnh liệt bắn ra, hỗn loạn, phun ra đầy hố bốc lên mùi tanh tưởi làm người buồn nôn...

Hùng Gia Bảo, đã chết!

Huyết sắc trên mặt Tân Manh đã rút hết, không dám tin nhìn một màn kinh khủng đến cực điểm này!

Cậu hoàn toàn không hiểu nổi, chỉ qua mấy phút đồng hồ, đồng bạn mới rồi còn cùng mình nói cười đùa giỡn, thế nhưng lại biến thành một con quái vật như vậy!

Đây chỉ là ác mộng thôi đúng không?!

Tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lại biến thành như vậy!

Trên cổ con quái vật kia mọc đầy gân xanh, trong miệng phát ra tiếng thở dốc "Hừ hừ", nó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về nơi cách nó gần nhất, Lý Hữu Căn bởi run chân nên không thể nào chạy trốn, đôi mắt đáng sợ tràn đầy máu tươi, không có con ngươi nhìn chòng chọc vào phía hắn, dưới thân Lý Hữu Căn lại thêm một trận ấm áp, run như cầy sấy, đứng lên không nổi, không ngừng bò về phía sau, sợ hãi rít gào, "Đừng, đừng tới đây! Đừng tới đây! Cứu mạng! Kiệt Tử, Kiệt Tử cứu mạng! Mau cứu ta a a!"

Hắn theo bản năng cầu cứu người có giá trị vũ lực cao nhất nơi này, toàn thân đã bị dọa sắp hỏng mất, hắn ra sức bò về hướng Tân Manh Kiệt Tử, lại vào lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn, phát hiện"Quái vật" do Hùng Gia Bảo biến thành kia, đã đuổi theo hắn, dùng tốc độ nhanh hơn hắn, chạy về phía hắn!

"Không muốn ——" Lý Hữu Căn điên cuồng rít gào, hai chân run rẩy không ngừng, trái lại hoàn toàn không nghe sai khiến, hắn không thể bò, quái vật vẫn không dừng lại, trong tầm mắt mơ hồ do nước mắt tràn ngập của hắn, chỉ có thể nhìn thấy con quái vật màu tím to lớn kia, cách hắn ngày càng gần, ngày càng gần...

Tân Manh sững sờ nhìn chuyện đang xảy ra, thật sự không thể nào phản ứng lại, Đổng Tu và thiếu nữ đã sớm chạy ra xa, chỉ có mình cậu còn ngây ngốc đứng tại chỗ... Không, còn có Kiệt Tử.

Không...

Không! Không đúng!