Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 32: Khoảng thời gian biến mất

[32] - Thôn trong cốc (14): Khoảng thời gian biến mất

Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Chẳng lẽ thật sự là do nữ nhân kia chết đuối mà biến thành lệ quỷ, sau đó quay lại thôn giết hại người vô tội ư ?

Dựa theo đây là một game kinh dị, loại khả năng này ngược lại khá lớn.

Đúng lúc này, ở ngoài truyền đến tiếng hét hoảng sợ của Ngô Lai Lợi, "Chú ! Chú ! Mau ra đây, lại có người chết nữa rồi !"

Ngô Đại Thành cả kinh, nhanh chóng chạy ra ngoài, Tân Manh và Du Nghị liếc mắt nhìn nhau một cái, cũng đi theo sau.

Ngô Đại Lợi đang ở nhà trước, loay hoay qua lại như con muỗi vo ve, thấy Ngô Đại Thành bước ra, cũng không để ý lễ nghĩa mà nhanh chóng bắt lấy cánh tay của ông kéo ra ngoài, la lên, "Chú ! Xảy ra chuyện lớn rồi ! Bọn con đi đến bờ đập chứa nước muốn vớt xác của Đổng Tu kia lên, kết quả lại phát hiện có đến ba thi thể ở trong nước ! Gồm chú Kiến Vỹ, Đông Tử và Tiểu Mai !"

Sắc mặt Ngô Đại Thành trắng bệch, Ngô Kiến Vỹ là em trai ruột của ông, Đông Tử là con trai của Kiến Vỹ, Tiểu Mai cũng là con gái của ông ta, vợ của Ngô Kiến Vỹ mất sớm, hiện tại một nhà ba người cùng chết, đây không phải là tuyệt hậu ư !

Mấy người lảo đảo chạy đến bờ đập chứa nước, từ xa liền nghe thấy tiếng khóc rung trời, hai chân Ngô Đại Thành mềm nhĩn, may mà Tân Manh đứng kế bên diù ông một cái, ông mới không ngã xuống đất, Ngô Đại Thành cũng không để ý mà cám ơn, chỉ vội vàng chạy về nơi đó, đẩy đám người đang tụ lại ra, chỉ thấy ba thi thể đều sưng vù, trên người là những vệt cắn rải rác, trước mặt ông nhất thời tối sầm, ngất đi.

"Thôn trưởng ! Thôn trưởng !"

"Thôn trưởng ! Chú làm sao vậy !"

"Mau lên ! Nâng về ! Nâng thôn trưởng về !"

Đám người lại rối tung cả lên, các thôn dân còn chưa kịp lau khô nước mắt nơi khoé mắt, lại phải nhanh chóng đi an trí thôn trưởng, Ngô Lai Lợi nhìn những người rhaan quen thuộc hằng ngày, lại như nhìn đến người mẹ đã chết đi của hắn ta, hắn ta vô cùng bi thương, nhịn không được mà gào khóc, xung quanh cũng dần truyền đến tiếng khóc, cảm giác bi thương tựa như một tảng đá lớn đặt trong lòng người, khiến người nghe liền cảm thấy lòng nặng nề khó chịu.

Trong bầu không khí thế này, Tân Manh cũng bị ảnh hưởng khá lớn, cậu nhịn không được mà trong mắt dần nổi lên hơi nước, cậu vội vàng lau lau khoé mắt, bước lên giúp đỡ, dù sao trong thôn tiếp tục có người chết, cậu cũng ngại khiến mọi người đi lo cho Đổng Tu, chỉ có thể kéo thi thể của hắn ta từ trong nước lên, sau đó nghĩ biện pháp an trí, chỉ là nói thì dễ nhưng làm thì khó, cậu nhìn trên người Đổng Tu một chỗ lành lặn cũng không có, thật là tìm không thấy chỗ để xuống tay.

"Sao lại bị cắn thành như vậy chứ ?" Tân Manh nhỏ giọng nói, "Thủ đoạn của đám quỷ đó quá tàn nhẫn, giết người thì giết người, lại muốn khiến bọn họ chịu tra tấn như vậy..."

Cậu ít nhiều gì cũng đồng tình bọn họ, bởi vì tai ương lần trước nhắc cho cậu biết, ngay cả bản thân cậu, cũng tuỳ thời có thể bị đối đãi giống như thế, thậm chí lần trước, nếu cậu không đúng lúc tìm được Tề Tiểu Quỳ, thì hiện giờ tròn đống thi thể lạnh như băng kia, sẽ nhiều thêm một cái xác của cậu.

Đợi sau khi mọi chuyện xong xuôi, Tân Manh cũng không giống như người trong thôn mà nâng người đi, sau khi làm lễ tang liền đặt vào quan tài chôn cất, bọn cậu không có điều kiện này, cậu trực tiếp đào một cái hố, đem thi thể Đổng Tu và thi thể của Lý Hữu Căn ở nhà thôn trưởng đặt xuống.

Con người Đổng Tu luôn chỉ ra vào quán bar năm sao, quần áo chưa từng mặc lại lần thứ hai, nếu hiện tại hắn ta biết chính hắn ta dơ bẩn như vầy mà bị chôn vào đất, còn cùng một tên nam nhân luôn bị hắn ta xem thường mà 'chết chung huyệt' không biết hắn ta sẽ có vẻ mặt gì, nghĩ đến game tiếp theo sẽ nhìn đến bộ dáng tức đến giơ chân của Đổng Tu, loại cảm giác đau thương đều được giảm bớt phần nào, Tân Manh thậm chí còn cảm thấy có chút chờ mong.

"Đúng rồi, Hùng Gia Bảo đâu ?" Sau khi Tân Manh bận xong việc hậu sự cho Đổng Tu và Lý Hữu Căn, cậu đột nhiên nhớ đến hình như vẫn không hề nhìn thấy tên shamare ngốc bạch kia, trong thôn xảy ra chuyện lớn như thế mà hắn ta vẫn chưa tỉnh ngủ à ? Lại nói tiếp, hình như lúc bọn họ nói chuyện ở nhà thôn trưởng, cùng lúc Ngô Lai Lợi đến hét lớn tìm người, đều không hề thấy Hùng Gia Bảo bước ra hỏi một tiếng, hắn ta ngủ sâu như vậy à ?

Trong lòng Tân Manh đột nhiên lộp bộp một chút, chẳng lẽ Hùng Gia Bảo cũng đã xảy ra chuyện ?

Trong lúc cậu sốt ruột muốn trở lại nhà thôn trưởng, cậu liền thấy Hùng Gia Bảo đang không nhanh không chậm mà đi về hướng cậu, vẻ mặt mờ mịt, thấy hai tay Tân Manh toàn là đất, hắn ta còn vô tội xoa xoa bụng, hỏi một câu, "Cậu đang đi nhổ khoai lang à ? Còn dư không, tôi sắp chết đói đến nơi rồi !"

Tân Manh: "..."

"Vừa nãy xảy ra chuyện lớn như vậy, anh đã đi đâu thế ?" Tân Manh nghi ngờ hỏi.

"Gì ?" Hùng Gia Bảo mơ mơ màng màng, "Xảy ra chuyện lớn gì ? Tôi vẫn luôn nằm ngủ đó chứ, sau khi tỉnh dậy phát hiện trong nhà thôn trưởng không có ai, nhà kế bên cũng không có người, tôi đói bụng nên muốn ra ngoài xem xem mọi người đâu hết rồi, sẵn tìm đồ ăn luôn... Đúng rồi, vừa nãy trên đường tôi còn gặp Ngô Đông, thiệt không dám xạo, em gái của hắn lớn lên thật xinh đẹp, chỉ kém Ngô Tuyết Hoa một chút thôi..."

"Đợi đã !" Tân Manh đột nhiên đánh gãy dòng lải nhải của hắn ta, "Anh vừa nói anh gặp ai ?"

"Ngô Đông." Hùng Gia Bảo ngây ngốc nói, "Cùng với em gái của hắn là Ngô Tiểu Mai, tôi vốn định nói với Ngô Tiểu Mai hai câu, nhưng ba của cổ đứng một bên trừng tôi nên tôi đi luôn."

Tân Manh bắt lấy cánh tay của hắn, mở to hai mắt nhìn, "Chuyện đó xảy ra lúc nào ?"

Hùng Gia Bảo xoa xoa cái ót, "Hình như... mười mấy phút trước ? Tôi không nhớ rõ lắm."

Mười mấy phút trước ? Không đúng ! Mười mấy phút trước bọn họ vẫn tận mắt nhìn thấy thi thể của ba người Ngô Kiến Vỹ ở bên bờ đập chứa nước mà !

Tân Manh cảm thấy tóc gáy sau ót cậu đều dựng đứng cả lên, cậu nhìn chằm chằm Hùng Gia Bảo, căng thẳng hỏi, "Anh chắc chứ ?"

"Hẳn không sai vào đâu được." Hùng Gia Bảo kỳ quái nhìn Tân Manh, "Cậu sao vậy ? Tôi chắc mình không nhớ lầm đâu, lúc đó tôi còn nhìn đồng hồ, vừa đúng chín giờ..." Hắn ta nhìn thoáng qua đồng hồ, sau đó đột nhiên kinh ngạc kêu lên, "Đệt ! Sao bây giờ đã mười giờ rồi ? Không thể nào, vừa nãy tôi còn nhìn đồng hồ, rõ ràng mới chín giờ !"

Vẻ mặt Hùng Gia Bảo nghệch ra, Tân Manh lại nắm lấy cổ tay của hắn ta mà nhìn đồng hồ, kim đồng hồ di chuyển rất bình thường, cậu suy nghĩ, sau đó lại hỏi hắn ta, "Anh xem mặt trời thử đi, lúc anh ra ngoài nó đang ở độ cao này đúng không ?"

Hùng Gia Bảo ngẩng đầu nhìn một chút, càng giật mình, "Không đúng, lúc tôi ra ngoài, mặt trời vẫn chưa cao như vầy !"

Hắn ta hậu tri hậu giác nói, "Độ ấm hình như cũng không đúng lắm... đây là xảy ra chuyện gì ?"

Nhìn xem xung quanh, lại nhìn Tân Manh vẻ mặt nghiêm túc, Hùng Gia Bảo trợn tròn mắt, "Chẳng lẽ tôi xuyên qua ? Xuyên đến một tiếng sau... Chuyện này cũng quá hố người rồi, tại sao không xuyên về phía trước chút, tốt nhất là xuyên đến thời điểm tôi chưa bước vào game, kia liền thích chết !"

Tân Manh nhìn hắn ta như vậy, nhịn không được nhíu mày, "Anh thật sự không có chút ký ức gì trong một tiếng này ?"

Hùng Gia Bảo nghĩ nghĩ, "Tôi không cảm thấy thiếu cái gì, tôi chỉ gặp được ba người họ, sau đó nói vài câu, sau đó tôi liền đi lên núi... đúng rồi, tôi lên núi để làm gì chứ ?"

Hùng Gia Bảo nghi ngờ thì thào tự nói, được Tân Manh nhắc nhở, hắn ta hình như cũng phát hiện có chỗ nào là lạ.

"Không phải anh muốn tìm đồ ăn à ? Tại sao không tìm trong thôn lại muốn chạy lên núi làm gì ?" Tân Manh sắc bén truy hỏi.

"Tôi... tôi tại sao lại lên núi... ?" Hùng Gia Bảo rốt cuộc cũng phát hiện chỗ không đúng, "Tôi cũng không biết tại sao mình lại muốn lên núi, chỉ là... chỉ là tự nhiên cứ như vậy mà đi lên..."

Ba người đứng trong rừng cây, đứng gần nhau, im lặng không nói lời nào, ngoại trừ Du Nghị luôn mang vẻ mặt không đổi sắc, Tân Manh và Hùng Gia Bảo đều có một loại dự cảm không tốt lắm, tuy rằng gần giữa trưa nhiệt độ không khí đã ấm lên, nhưng từ đáy lòng bọn cậu vẫn toả ra hơi lạnh, ngay cả đầu ngón tay cũng cảm thấy lạnh lẽo.

"Cái này... tôi có chút sợ..." Hùng Gia Bảo chà xát bàn tay của hắn ta, "Chúng ta, chúng ta vẫn nhanh đi về thôi, đến nơi có nhiều người, không chừng liền an toàn."

Tân Manh cũng không có ý kiến khác, cậu nhìn về phía Du Nghị, thấy Du Nghị gật gật đầu, ba người đều có cùng suy nghĩ thế nên đều đi về hướng chân núi.

Nhưng mà, lúc Tân Manh sắp xoay người, cậu đột nhiên thấy được một thứ ở dư quang nơi khoé mắt... đó là một gương mặt trắng bệch của người chết !

Mặt người nọ vặn vẹo quỷ dị, cái miệng máu tươi đầm đìa nứt đến mang tai đang lộ ra một nụ cười cự đoan đầy đáng sợ với cậu, đôi mắt của nó đang nhìn chằm chằm Tân Manh !

"A !" Tân Manh hét to một tiếng, lui mạnh về sau hai bước, lập tức được Du Nghị đỡ lấy, Du Nghị cúi đầu hỏi, "Sao vậy ?"

Tân Manh lập tức quay đầu nhìn, chỉ thấy có Hùng Gia Bảo đang đứng ở chỗ đó, mặt nghệch ra mà nhìn cậu.

Gương mặt quỷ kia đã biến mất không thấy.

Tân Manh lấy lại bình tĩnh, khoát tay áo hai người, nặn một nụ cười nói, "Không sao, chỉ là nhìn lầm thôi, nghĩ nhánh cây là rắn."

Hùng Gia Bảo cười trêu nói, "Cậu còn nói mình bình tĩnh, này đều thần hồn loạn hết cả lên rồi, thả lỏng thả lỏng chút, đừng tự mình doạ mình !"

Tân Manh miễn cưỡng cười cười, đợi Hùng Gia Bảo đi lên đằng trước, cậu mới bước đến nhỏ giọng nói bên tai Du Nghị, "Vừa nãy tôi nhìn thấy, có một 'thứ' bò trên người của Hùng Gia Bảo."

Cậu không nghĩ mình xuất hiện ảo giác, thứ kia đưa mặt nhìn cậu cười, thân thể lại như rắn mà mềm mại quấn trên người Hùng Gia Bảo, tuy rằng chỉ là nhìn thấy ở dư quang mắt, nhưng cậu có thể chắc chắn rằng, có thứ gì quấn trên người Hùng Gia Bảo, mà một tiếng hắn ta biến mất kia, cũng rất có ý vị sâu xa.

Liên kết thời gian tử vong của cha con ba người Ngô Kiến Vỹ, trong lòng cậu hiện ra một suy đoán khiến người ta mao cốt tủng nhiên ——

Chỉ sợ trên người Hùng Gia Bảo mang theo thứ kia, sau đó lại gặp ba người Ngô Kiến Vỹ cho nên mới tạo thành cái chết của ba người họ !

Chỉ là vẫn còn một vấn đề, tại sao thứ kai không tấn công Hùng Gia Bảo mà lại xuống tay trước với ba người Ngô Kiến Vỹ chứ ? Chẳng lẽ... nó xem Hùng Gia Bảo là công cụ để di chuyển, ký sinh trên người hắn ta, do đó tấn công tất cả những người mà hắn ta gặp ?

Hắn ta đi lên núi có phải là do suy nghĩ của thứ kia, lên núi... là vì muốn tìm hai người bọn cậu ?

Định giết chết hai người bọn cậu ?!

"Xem ra chính Hùng Gia Bảo cũng không nhận ra." Tân Manh nói, "Chúng ta... có nên giữ khoảng cách tạm thời với hắn không ?"

Cảm giác hoảng sợ khi thiếu chút nữa bị một đống quỷ nhiều không kể xiết chia thịt ở trong nước vẫn tồn tại trong lòng Tân Manh, hơn nữa thân thể không thoải mái khiến cậu khó có được mà yếu đuối.

Một bàn tay to nhẹ nhàng dừng trên đầu của cậu, ôn nhu vuốt ve, Tân Manh ngẩng đầu, thấy Du Nghị đang ôn hoà nhìn cậu, trong đôi mắt màu trà xinh đẹp là ảnh ngược của Tân Manh, hắn thấp giọng nói, "Không thể trốn, trốn không thể giải quyết được vấn đề."

"Chỉ là..." Mặt Tân Manh rũ xuống, nhìn có vài phần đáng thương, "Tôi có chút..."

Đối với Tân Manh mà nói, yếu thế là chuyện cực kỳ khó có được, nhưng ở trước mặt Du Nghị mạnh mẽ, hẳn là cũng... không to tát lắm ?

Hơn nữa, tuy rằng Du Nghị luôn rất ít khi tham gia bàn bạc với bọn họ, nhưng hắn vẫn luôn bình tĩnh như thế, không cần biết là gặp nguy hiểm gì, hắn cũng chưa hề lộ ra vẻ mặt kinh hoảng hoặc sợ hãi, tựa như cảm giác Tân Manh mang lại cho người khác, Du Nghị cũng trong vô thức mà mang lại cho Tân Manh cảm giác yên ổn và chống đỡ, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của hắn, liền có thể khiến cậu nhanh chóng tỉnh táo lại.

Nếu như nói Tân Manh là liều thuốc an thần của những người khác, vậy Du Nghị chính là tâm phúc của Tân Manh.

Thật ra Du Nghị mới là người thích hợp lãnh đạo team này nhất, nếu được hắn dẫn dắt, người trong team cũng sẽ không lo sợ hay nghi hoặc như vầy.

Nhưng một phần là do Du Nghị không hề có ý định đó, một phần cũng là do trong đội vẫn còn một tên Đổng Tu luôn muốn tranh quyền đoạt lợi rồi chỉ nghĩ cho bản thân mình, tách nhóm là điều đương nhiên, nhưng may là, Du Nghị vẫn luôn đứng bên cạnh cậu.

Nghĩ như vậy, trong lòng Tân Manh lại yên ổn chút, cậu trực tiếp hỏi nam nhân, "Tôi nên làm gì bây giờ ?"

"Tìm ra vấn đề, giải quyết nó." Du Nghị không một chút chần chờ, hệt như con người của hắn, luôn mang một loại kiên nghị và sự tự tin mạnh mẽ, như từ trước đến nay vẫn chưa từng có loại chuyện nào, một loại khó khăn nào có thể khiến hắn dao động và lui bước.

"Ừm." Tân Manh dùng sức gật đầu, vẻ yếu đuối ngắn ngủi này rốt cuộc cũng được cậu vứt bỏ, mặt mày cậu cong cong, lộ ra nụ cười lần thứ hai.

Hai người xuống núi, trên đường Tân Manh hỏi Du Nghị, "Anh có muốn ngủ một lát không ? Cả đêm hôm qua anh đều thức để chăm sóc tôi..."

Du Nghị lắc đầu, "Không sao, không buồn ngủ."

Ngày hôm qua cậu phát sốt, không nghĩ đến Du Nghị không ngủ mà cả đêm chăm sóc cậu, nếu không phải như vậy, không chừng hôm nay cậu còn chưa rời giường nổi. Trong lòng Tân Manh cảm thấy rất cảm động, lại cảm thấy cực kỳ ấm áp, nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp lắm, nếu nói cảm ơn liền có vẻ quá khách sáo, đành phải nói lại vấn đề trước đó, "Trên người Hùng Gia Bảo chắc chắn có chỗ nào kỳ quái, anh cảm thấy chỗ nào chỗ nào có khả năng lớn nhất ?"

Du Nghị nói, "Xem xem trên người hắn có nhiều ra thứ gì không."

Không nghĩ đến Du Nghị có cùng suy nghĩ với mình, Tân Manh có hơi lo lắng, kích động nói, "Mỗi lần tôi gặp hắn đều cứ cảm thấy cái dây chuyền hắn đeo có chỗ nào là lạ, nhưng tôi hỏi hắn một lần lại không hề phát hiện vấn đề gì."

Du Nghị nhắc nhở nói, "Đừng quên trên card viết rằng 'Chú ý chi tiết', nói cách khác, vấn đề có thể giấu ở chi tiết nào đó, nếu chỗ nào cảm thấy có vấn đề thì phải xem trọng. Đi hỏi hắn thêm lần nữa đi."

"Ừm." Tân Manh nghĩ lại, gật gật đầu.

.

HLTT: Mọi ngừi ưi tui mới lập Trang trên Facebook cho nhà nè. Nếu được thì mọi ngừi vô ủng hộ tui nha T--T Link: https://www.facebook.com/yilsweetie0225blog