Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 38: Sắm vai NPC - Game III

[38] - Chuyến xe bus đoạt hồn (1): Sắm vai NPC

Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Tiếng động cơ ô tô vang lên bên tai đánh thức Tân Manh đang chìm trong giấc ngủ, cậu mở mắt ra liền thấy một bầu trời đầy sao, đang là buổi tối à ?

Xoay người ngồi dậy, cậu phát hiện mình đang ngồi trong một sân ga trống trải, không gian xung quanh rất lớn, có chút giống như đứng ở nhà ga hoặc trạm tàu điện ngầm, nhưng sân ga bé hơn một tí, giống như bến xe hơn. Cậu quay đầu nhìn sang bên cạnh, ở đó có một cột biển báo thông tin trạm xe đứng sừng sững, ở trên viết tên mấy chuyến xe cùng trạm xe mà chúng sẽ đi qua, nhưng dù cậu có trợn to mắt nhìn như thế nào, bên trên lại giống như được phủ một tầng sương dày đặc, như được gắn một chiếc kính mừo lên, chỉ có thể thấy được hình ảnh mơ hồ của từng chữ.

"Em tỉnh rồi ?" Thanh âm quen thuộc của Du Nghị vang lên sau lưng cậu, cậu lập tức quay đầu lại, phát hiện Du Nghị đang ngồi dưới đất, cách cậu hơi xa một chút, còn có bốn người đang nhắm mắt nằm trên mặt đất khác.

Thân thể của bọn họ đã hoàn chỉnh như ban đầu, quần áo cũng khôi phục như cũ.

Hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

"Chúng ta đây là đang ở trong một game khác à ?" Tân Manh lười đứng lên, chống tay xuống đất bò đến bên người Du Nghị, Du Nghị nhìn cậu đi lúc la lúc lắc như một chú mèo nhỏ vừa tập đi, không nhịn được xoa xoa đầu của cậu, "Ừm."

Tân Manh ngẩng đầu nhìn bốn người khác, nhẹ nhàng thở ra, "Lần này không thiếu đi ai, thật sự quá tốt !"

"Bị doạ sợ ?" Tay Du Nghị khoác lên bả vai của cậu, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Tân Manh nghĩ nghĩ, "Cũng có chút, ăn thịt người gì đó quá ghê tởm, với lại đồng đội của chúng ta đều chết rất thảm. Hơn nữa ngay cả bọn họ cũng ăn... cái đó..., cũng đều là tại tấm card manh mối ở chỗ của tôi nên bọn họ mới không nhìn thấy."

"Không liên quan gì đến em." Du Nghị thản nhiên nói, "Việc này quyết định bởi cách suy nghĩ của mỗi người, cho dù tôi không xem tấm card kia cũng sẽ không ăn thức ăn của thôn dân, do đó tránh thoát khỏi bẫy. Đối với những người khác, nếu không phân tích được tầng nghĩa được ẩn giấu dưới manh mối, hoặc không chịu được cám dỗ, thì cho dù bọn họ có lấy được card cũng vẫn sẽ giẫm lên vết xe đổ như cũ."

"Ừm." Tân Manh gật đầu, thức ăn trong balo thật ra đủ để bọn họ chống đỡ hai ba ngày, hơn nữa đi vào một sơn thôn ngăn cách với thế giới bên ngoài, lại xuất hiện nhiều thịt như vậy, nghĩ của cảm thấy rất không bình thường, nếu Tân Manh không có tấm card kia, cậu cũng sẽ vì cảm thấy kì lạ mà không chạm vào.

Trong lúc hai người đang nhỏ giọng nói chuyện, bốn người khác lần lượt tỉnh dậy, Hùng Gia Bảo là người thanh tỉnh đầu tiên, sau đó liền khóc ra, nước mắt nước mũi đầy mặt, khóc thút thít không nói nên lời, Tân Manh bước sang vỗ vỗ bả vai của anh ta để an ủi.

"Chú em, đều là do anh đây quá lười biếng, nếu lúc ấy tôi cùng đi theo hai người các cậu, thì sao lại bị người ta... bị người ta..." Hùng Gia Bảo gào khóc.

Nhìn bộ dáng này của anh ta, nếu không biết chuyện thì đã nghĩ rằng anh ta bị người ta phá cúc rồi đó.

"Câm miệng !" Đổng Tu xoa xoa huyệt thái dương, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Hùng Gia Bảo, "Lúc cậu chết thì cậu đã ngất đi rồi, còn tôi còn sống sờ sờ mà bị cắn chết !"

Lý Hữu Căn ôm cánh tay phát run, răng nanh gã run lên, hai mắt dại ra, phỏng chừng còn chưa hoàn hồn lại.

Ngược lại Tề Tiểu Quỳ an tĩnh ngồi xuống, dùng tay vuốt vuốt mấy sợi tóc hỗn loạn, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.

Tân Manh do dự một chút mới bước sang nhỏ giọng hỏi cô, "Lúc ấy cô..."

Cậu đang suy nghĩ xem nên nói như thế nào thì mới thích hợp, không nghĩ đến Tề Tiểu Quỳ rất thoải mái mà nói thẳng với cậu, "Lúc tôi bước vào game thì bị rơi xuống nước, rồi được các thôn dân cứu lên, uống nước bọn họ đưa cho, sau đó liền bị cắt thịt ăn."

Tân Manh sợ run cả người, thật đáng sợ, vậy mà có player vừa bước vào game liền chết !

Đám thôn dân đó quả nhiên lừa bọn cậu, Tề Tiểu Quỳ không phải chết vào một năm trước, quan tài mới như vậy vốn dĩ là do vừa mới làm xong, mà ở trong chỉ còn lại xương cốt là do thịt đều bị...

Tân Manh không suy nghĩ tiếp nổi, cậu không dám hỏi về diện tích bóng ma tâm lý của Tề Tiểu Quỳ, chỉ cảm thấy nếu như bản thân cậu gặp chuyện như vậy không chừng cậu đã sớm điên rồi.

"Đợi lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì mình đã biến thành quỷ, mà trong đầu tôi còn biết tôi chính là gợi ý chạy trốn duy nhất của các anh. Thật ra mỗi lần các anh bị tấn công, tôi đều ở đó, nhưng tôi không thể nói chuyện, không thể gợi ý cho các anh bất kỳ điều gì, chỉ có thể sắm vai một NPC, nhưng lúc các anh phát hiện ra được tôi, tôi sẽ nói cho các anh biết điều kiện để vượt màn, chính là gọi tên của tôi, nếu các anh không biết tên của tôi hoặc không gọi đầy đủ thì sẽ không có tác dụng. Lúc Lý Hữu Căn chết thật ra gã đã nhìn thấy tôi, nhưng không may là gã chưa kịp nói xong thì đã bị quỷ cắn đứt cổ, không thể phát ra tiếng, chỉ có thể chết, Mà Đổng Tu căn bản là không nhớ kỹ tên của tôi, chỉ riêng anh và Du Nghị là thuận lợi trốn thoát."

"Sắm vai NPC..." Tân Manh thì thào tự nói.

"Không sai, lúc ấy tôi có cảm giác thế này." Ánh mắt Tề Tiểu Quỳ có chút xuất thần, "Tuy rằng ý thức của tôi thanh tỉnh nhưng tôi không thể khống chế thân thể mình, tôi mạc danh kỳ diệu mà biết bản thân nên làm nhưng gì, hơn nữa thật sự phải đi làm, những thứ đó cũng không được do bản thân tôi khống chế. Nhưng cũng không hoàn toàn là con rối, lúc ở cùng các anh mà không có liên quan đến nhiệm vụ, tôi cũng có thể có được sự tự do ngắn ngủi. Tôi có thể nói chuyện với đám quỷ đó, đi tới đi lui trong thôn, hệ thống ban cho tôi năng lực ẩn thân, ai cũng không nhìn thấy tôi."

"Tôi không biết nên hình dung như thế nào nhưng game này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của chúng ta, NPC ở trong đều có trí năng rất cao, tình tiết cũng sẽ theo hành động khác nhau của từng player mà thay đổi tương ứng, nếu không phải biết chính mình vẫn còn trong game, tôi đều tưởng tất cả đều là sự thật. Cuối cùng là lúc ở khu rừng nhỏ, nếu các anh muốn chạy trốn thì phải gọi tôi về, mà tôi vốn là chỉ có thể đồng quy vu tận với đám quỷ đó thì các anh mới có thể sống sót, đã có khả năng là khi vượt màn ở rừng cây sẽ bị đám thôn dân vây đổ mà giết chết, nhưng trước đó tôi đã nói chuyện rất nhiều với đám quỷ đó, cho nên lúc ấy chúng nó chỉ nhìn tôi chứ không tấn công tôi cũng buông tha cho các anh, chỉ là hệ thống sẽ tự động sửa đúng lại quỹ đạo, tôi bị bắt nên tạm thời biến mất, đám quỷ đó cuồng bạo lên. Tuy rằng vẫn tạo ra ngăn trở cho các anh, nhưng trình độ khác nhau."

"Sau đó, các anh thuận lợi mà hoàn thành điều kiện, tôi cũng đồng thời còn sống, mới có thể cho các anh ở lúc cuối cùng mà vượt màn."

Như vậy, tất cả mọi chuyện đều được xâu chuỗi lại với nhau, có chi tiết mà lúc ấy không rõ lắm, hiện tại liền hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bỏ qua chỗ đây vốn dĩ là một game trái khoa học không bình thường, ngược lại thiếu nữ trước kia luôn trầm mặc ít lời hôm nay một hơi lại nói rất nhiều chuyện, Tân Manh có chút không dám tin, cậu hỏi Tề Tiểu Quỳ: "Cô sao lại như... không giống trước kia lắm ?"

Tề tiểu Quỳ khẽ cúi đầu, dùng ngón tay vuốt vuốt mái ngang của cô, nhỏ giọng nói, "Tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời của mình quá khổ sở, không còn ai có thể đáng thương hơn tôi, nhưng khi thấy đám quỷ đó, tôi mới phát hiện trên thế giới này vẫn còn những người thống khổ hơn tôi nhiều, dù vậy bọn họ vẫn không buông bỏ chính mình, vẫn luôn dũng cảm mà đi báo thù, vậy tôi tại sao lại không thể chứ ?"

Nhưng bọn họ là NPC mà...

Trong lòng Tân Manh nghĩ như thế nhưng cậu cũng không nói ra, khó khăn lắm Tề Tiểu Quỳ mới trở nên tốt hơn, cậu không muốn đả kích cô, nhưng Tề Tiểu Quỳ lại giống như biết được cậu đang nghĩ gì, nói tiếp: "Tuy họ chỉ là NPC, nhưng sau khi ở chung lại cảm thấy rất chân thật, tôi thật ra cũng từng thấy một ít thông tin trên mạng rằng tộc dân ăn thịt người thật sự tồn tại, mà những người bị ăn kia, nếu như có thể biến thành quỷ, liệu có giống như họ không, liều mạng muốn báo thù ? Uống máu của kẻ thù, ăn thịt của kẻ thù..."

Tề Tiểu Quỳ nói mãi, trong mắt thế mà lại lần đầu tiên sáng lên, còn càng ngày càng sáng, nhưng Tân Manh lại không nhịn được mà sợ hãi trong lòng, cuộc đối thoại của bọn họ có phải đã chạy như điên đến nơi kỳ quái nào không ?

Cậu nhanh chóng cắt đứt lời Tề Tiểu Quỳ, "May là mọi chuyện đều đã qua, lần này bắt đầu không tệ lắm, chúng ta đều ở cùng nhau, ít nhất sẽ không vì vấn đề truyền đạt lại manh mối mà bị thiệt."

Sau đó cậu bước đến trước mặt mọi người, nhặt tấm card lên, từng tấm từng tấm mà đọc ra.

Trên tấm card của cậu viết là:

[Sau khi đổi ba chuyến xe bus sẽ đến game kế tiếp.]

Đây rõ ràng là điều kiện vượt màn, chỉ cần đổi ba lượt xe là được ư ? Cậu và Du Nghị liếc mắt nhìn nhau, sau đó cầm lấy tấm card của Du Nghị, ở trên viết:

[Mỗi người có cơ hội sống lại tại chỗ năm lần, hết năm lần, game này liền phán định người đó tử vong.]

"Đệt, cơ hội sống lại năm lần !" Hùng Gia Bảo vừa nghe xong liền vui vẻ đập đùi, "Cái này tốt nè ! Tương đương với bản thân nhiều thêm bốn cái mạng đó !"

Tân Manh và Đổng Tu lại không lạc quan như vậy, Đổng Tu lạnh nhạt nói: "Có gì để vui vẻ chứ, số lần sống lại nhiều thì chứng tỏ độ khó cao, càng dễ chết !"

Hùng Gia Bảo vừa nghe xong liền ủ rũ xuống.

Tân Manh vốn định an ủi anh ta một chút, nói với anh rằng dù có khả năng nguy hiểm cao hơn, nhưng nếu biết chú ý nhiều hơn, tận lực tránh phạm sai lầm tương tự, vậy một đội sáu người liền tương đương với ba mươi cái mạng, khả năng sống sót thật ra vẫn rất lớn, chỉ là sau khi nhớ đến tính tình lỗ mãng của Hùng Gia Bảo, càng nói càng không nghe, bảo anh ta cẩn thận một ít chỉ có hại mà không có lợi.

Cậu tiếp tục đọc manh mối tranh card, tấm tiếp theo là của Hùng Gia Bảo:

[Chuyến xe bus thứ nhất, trên xe ẩn giấu một ác ma, trước khi đến trạm dừng thì phải tìm ra nó.]

Lý Hữu Căn vừa nghe vừa run, môi trắng bệch, nói chuyện cũng không lưu loát, "Tôi tôi tôi, chúng ta phải lên một chuyến xe bus có ác ma, còn, còn phải tìm ra nó ??"

Gã lùi về sau hai nước, tựa hồ muốn cách trạm xe này xa một tí.

Tấm card của gã vốn dĩ được đặt dưới người, lúc này cũng đã lộ ra, Tân Manh bước qua cầm lên đọc:

[Chuyến xe bus thứ hai, trên xe có một Medusa, xin đừng đối mặt với nó.]

"Có phải còn có gợi ý của chuyến xe thứ ba không ?" Tân Manh nhìn về phía Đổng Tu và Tề Tiểu Quỳ, hỏi.

Đổng Tu đẩy đẩy mắt kính, ngoài cười nhưng trong không cười đưa tấm card của mình sang, Tân Manh ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn ta, chỉ cúi đầu đọc nội dung:

[Chuyến xe bus thứ ba, nếu tìm ra được chiếc xe chính xác chỉ thuộc về mình, thì mới có thể tốc hành đi đến điểm cuối.]

"Xem ra trên ba tấm card này vừa có gợi ý vừa có điều kiện để vượt màn, rõ ràng hơn game trước đó nhiều." Sau khi xem xong, Tân Manh ngược lại nhẹ nhàng thở ra, biết phải làm cái gì, lại có thứ gì cần mình phải phòng bị, từ điểm này liền khiến người ta thấy thoải mái hơn một tí so với game thôn ăn thịt người trước đó, ít nhất sẽ không khiến bọn cậu bị động.

Cuối cùng là tấm card của Tề Tiểu Quỳ, lần này thiếu nữ không còn né tránh như trước kia nữa, mà vén tóc chủ động bước qua đưa tấm card của mình cho Tân Manh, đồng thời cũng khoa trưng mà bước qua mọi người, ngay cả góc áo cô đều ghét bỏ mà né đi...

[Nó là người, cũng có thể không phải là người.]

"Đệt ! Cũng có thể không phải là người !" Hùng Gia Bảo chợt cả kinh la lên, "Vậy không chừng là đến ngay cả cái ghế cũng có thể là ác ma ?! Đừng giỡn chứ ! Cái này sao mà tìm được !"

Đây quả thật là tình huống tệ nhất, quỷ có thể là bất cứ thứ gì trên xe ư ?

Cho dù là một cây đinh ?

Ngay lúc bọn họ đang đau đầu không dứt, một tiếng còi xe đột ngột vang lên, theo đó là tiếng động cơ vù vù, chuyến xe bus thứ nhất, từ cuối thông đạo hư vô, chậm rãi chạy đến sân ga...

.

HLTT: Đây là 1 trong những game tui siêu thích đó~ Từ đây manh mối trên card sẽ được in đậm cho dễ nhìn nha.