Hướng Dẫn Chạy Trốn Khỏi Game Kinh Dị

Chương 40: Vị hành khách thứ tám

[40] - Chuyến xe bus đoạt hồn (3): Vị hành khách thứ tám

Tác giả: Đường Đường Yêu Nhi

Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

.

Ngoại trừ người máy, người bình thường chắc chắn không thể làm đến mức độ này, bọn họ có thể sẽ cố hết sức bắt chước đến không quá khác nhau, nhưng âm lượng lúc nói chuyện ít nhiều gì cũng sẽ có tí không giống, bao gồm cả một vài chi tiết nhỏ trên cơ mặt, tuyệt đối không thể nào làm giống hoàn toàn như tên shamate này, thậm chí ngay cả một cọng lông mày cũng không hề thay đổi !

Ngay cả Tân Manh đều có chút bất ngờ, đây chẳng lẽ không phải người thật ? Mà là một người máy ư ?

Cuối cùng vẫn là Hùng Gia Bảo - người mê chơi game nhất hoàn hồn lại, từ trên sàn đứng lên, trong lúc vô tình mà một câu nói toạc ra điểm mấu chốt, "Không lẽ nó giống NPC đã được lập trình sẵn trong game, mỗi lần nhấp chuột vào liền chỉ nói một câu y hệt nhau ?"

Tân Manh và Đổng Tu suy nghĩ, cảm thấy khả năng này khá lớn, mà Lý Hữu Căn chưa từng chơi game lại mang vẻ mặt đơ ra, không hiểu bọn họ đang nói chuyện gì, chỉ nhìn tên shamate như bị bệnh thần kinh mà không ngừng lặp lại cùng một câu bị doạ đến hai chân run rẩy, Tề Tiểu Quỳ phá lệ cười lạnh mà trào phúng một câu: "Đừng đứng ở đây mà tiểu ra quần nha, trong xe không thông gió, mùi sẽ khiến quỷ nghẹt chết, nhiệm vụ liền không hoàn thành được."

Trên mặt Lý Hữu Căn vừa xanh vừa đỏ, nhưng gã đã từng kéo Tề Tiểu Quỳ qua chắn zombie cho gã nên cũng biết đuối lý, chỉ có thể oán thầm trong lòng mắng vài câu thô tục, có tà tâm nhưng cũng không dám thể hiện không dám động thủ.

Sau đó Tân Manh và Hùng Gia Bảo lại thử thêm vài lần, ngay cả Đổng Tu cũng thử một lần, về cơ bản có thể xác định đáp án mà Hùng Gia Bảo nói trước đó là chính xác, tựa như game 2D 3D bình thường hoặc là game trên web, NPC được lập trình sẵn, chỉ cần bạn nhấp chuột vào nó liền vĩnh viễn mang tư thế đó nói ra câu nói đó một chút cũng không hề thay đổi, chỉ là thứ đó phần lớn được nhìn thấy màn hình, hiện tại bọn họ lại lạc vào cảnh giới kỳ lạ, đối mặt với một NPC ver người thật, thoạt nhìn rất sống động, thậm chí sờ lên còn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể như con người, thế mà lại làm ra động tác không hề thay đổi như NPC trên màn hình, không những không cảm thấy đáng yêu như NPC trong game, mà còn khiến người ta mao cốt tủng nhiên !

Tân Manh kéo Hùng Gia Bảo lùi về sau hai nước, cách thanh niên shamate kia xa chút, thanh niên đó quay đầu lại, tiếp tục nhìn về phía trước, tư thế giống y như đúc cái mà bọn họ nhìn thấy lúc vừa lên xe.

"Thật, thật đáng sợ." Hùng Gia Bảo nắm chặt lấy cánh tay Tân Manh, một người to con như vậy lại nhất định phải trốn sau lưng Tân Manh, nhìn cực kỳ buồn cười, "Bình thường chơi game không cảm thấy gì, sao khi đổi thành ver người thật lại đáng sợ như vậy chứ !"

Tân Manh dở khóc dở cười, đang muốn an ủi anh ta, Đổng Tu lại cười lạnh một tiếng, nói: "Ngu ngốc ! Đây mới là hình ảnh nên xuất hiện trong một game bình thường, những NPC có ý thức của chính mình, còn có thể nói chuyện với cậu mới đáng sợ !"

Tuy rằng thái độ của hắn ta không tốt, nhưng những lời này lại không sai, đúng vậy, loại NPC không có ý thức của chính mình này không phải mới là bình thường à ? Những NPC thoạt nhìn không hề khác gì với người thật mới kỳ lạ, cũng càng thêm đáng sợ, Kiệt Tử trong game đầu, hoặc là mỗi một người trong thôn Tú Sắc, hầu như đều đưa bọn họ lên tuyệt lộ.

Chỉ là tuy rằng nghĩ như thế, nhưng trong hoàn cảnh bị phong bế như vầy, vẫn không thể thoát khỏi cảm giác sợ hãi như xương mu bàn chân quỷ dị đang từng bước xâm chiếm.

Hùng Gia Bảo vất vả cố lấy lại can đảm lần thứ hai, Đổng Tu lại dùng nữ nhân phong tao thân hình đầy đặn kia làm hấp dẫn, anh ta mới chấp nhận sẽ tiếp tục đi hỏi chuyện những NPC khác xem họ đáp gì, nhưng khi anh ta bước ngang qua chỗ ngồi đằng sau thanh niên shamate kia, tầm mắt vô tình liếc nhìn xuống ghế ngồi, lại bị doạ đến kêu to một tiếng, lập tức dùng tốc độ 100m / h mà chạy về trốn sau lưng Tân Manh !

"Sao vậy ?" Tân Manh bị anh ta hù một trận.

"Đó, đó đó nơi đó có cái gì kìa !"

Hùng Gia Bảo cong thắt lưng, đầu hạ thấp xuống sau lưng Tân Manh, chỉ vươn tay mà chỉ chỗ cho Tân Manh, Manh lại chẳng phát hiện gì, đành phải kéo theo một "nhóc mít ướt" bước qua, vừa nhìn xuống cũng bị doạ sợ, thì ra chỗ ngồi đó không phải cái gì cũng không có, mà trên đó có một con thỏ nhồi bông cũ nát !

Đây là vị hành khách thứ tám trên xe !

Thỏ nhồi bông này rất bẩn rất cũ, thân thể màu trắng đã bị nhiễm đen, còn có vài vết vá lại, lỗ tai cũng bị kéo rách một bên mà rũ xuống, ở giữa lộ ra lớp bông bẩn, thoạt nhìn như nó mới được nhặt ra từ đống rác, nhưng mà, chỉ có đôi mắt được đính bằng hai hạt hình tròn đỏ tươi là cực kỳ sáng bóng trong suốt, khi vô tình nhìn qua, từ sự chiết xạ của ánh sáng, thậm chí còn thấy chúng như sáng lên.

Trách không được Hùng Gia Bảo bị doạ như vậy, trong hoàn cảnh này mà nhìn thấy búp bê vải - một đạo cụ được xuất hiện phần lớn trong phim kinh dị quả thật có thể khiến người doạ đến vỡ gan, Hùng Gia Bảo kém chút nữa đã thốt lên con búp bê vải này là ác ma kia rồi !

Nhưng vẫn chưa thể xác định, bởi vì con búp bê vải vẫn lẳng lặng nằm đó, không hề có bất kỳ phản ứng nào đối với những người mới đến như bọn họ. Tân Manh thăm dò mà hỏi một câu với con búp bê vải kia, kết quả chợt nghe thấy một thanh âm kỳ quái: "Chít chít chít ục ục ục..."

Hình như bên trong được gắn thiết bị phát ra tiếng, tiếng dùng để hống mấy bé gái vui vẻ quanh quẩn trong xe, Lý Hữu Căn kém chút nữa bị doạ tiểu !

"Thứ gì vậy !" Gã hoảng sợ kêu to lên, vẫn luôn lùi đến trước cửa, như bệnh thần kinh mà ôm lấy áo khoác âu phục bị kẹt trên cửa xe của gã, cứ như nếu làm vậy thì có thể cảm thấy an toàn hơn tí, giọng the thé nói, "Thứ đó có phải là ác ma không ! Phải không !"

Tân Manh nhìn chằm chằm con búp vê vải đó, lại không thấy được bất cứ thay đổi gì, cậu lắc đầu, "Không, ít nhất hiện tại là không, chỉ là một con búp bê vải bình thường."

Nhưng Hùng Gia Bảo dù có nói gì cũng không dám lại bước qua con búp bê vải này mà nói chuyện với nữ nhân kia, Tân Manh đành phải tự mình đi, kết quả Du Nghị từ sau khi lên xe vẫn luôn khoanh tay dựa qua một bên đột nhiên đứng thẳng người, "Tôi đi với em."

Hùng Gia Bảo: "..." Cách đối xử khác biệt này, diện tích bóng ma tâm lý của anh ta sắp lên tới trời rồi !

Có người đi cùng, lòng can đảm của Tân Manh cũng nhiều lên, tận lực không nhìn con búp bê vải vẫn "Chít chít chít ục ục ục..." không ngừng, cậu bước về phía nữ nhân đang hôn gió với cậu.

"Xin chào..." Tân Manh cũng không biết nên nói gì, thật ra nói cái gì cũng được, chỉ cần mở miệng nói chuyện để NPC chú ý đến cậu là được, cũng như 'Nhấp chuột vào NPC' vậy đó.

Nữ nhân mang lớp makeup xinh đẹp tỉ mỉ dùng thanh âm yểu điệu nói với Tân Manh: "Anh đẹp trai, làm một pháo không ?" ( Pháo = bắn = fuck :)))))))

Tân Manh: "..."

Du Nghị đột nhiên hỏi Tân Manh: "Động lòng ?"

Tân Manh mạc danh kỳ diệu, còn chưa đáp lời, lại nghe nữ nhân đó chuyển hướng nhìn sang Du Nghị vừa nói chuyện, hôn gió một cái, "Anh đẹp trai, làm một pháo không ?"

Du Nghị: "..."

Tân Manh: "Ha ha ha ha ha !"

Hùng Gia Bảo nhìn Tân Manh kém chút nữa là cười đến sốc hông, dùng vẻ mặt khâm phục nói với Tề Tiểu Quỳ đứng bên cạnh, "Thần kinh của chú em Tân thật thô, vào lúc này vẫn có thể cười được, tôi là tôi đã sớm không còn tâm tình này !"

Tề Tiểu Quỳ dùng ánh mắt như nhìn một tên khờ nhìn anh ta một cái, thầm nghĩ anh như vầy mà lại dám nói người khác thần kinh thô, "Người đang yêu đều tự mang khiên chắn."

Vốn dĩ Hùng Gia Bảo chỉ thuận miệng nói thôi, không nghĩ đến lại được Tề Tiểu Quỳ đáp lời, anh ta ngạc nhiên nhìn thiếu nữ: "Ai, em gái, anh phát hiện miệng lưỡi của em lanh lợi ghê, đá xéo cũng sắc bén như vậy, anh thích ! Đúng rồi em gái, em cột tóc lên nhìn rất có tinh thần đó, trước kia tại sao lại cứ thích xoã ra như quỷ vậy ? Em gái, anh nói em nè..."

Tề Tiểu Quỳ: "..."

Du Nghị bên kia đã kéo Tân Manh đang cười đến thắt lưng không thể thẳng nổi rời khỏi phạm vi của nữ nhân, bước đến hàng cuối cùng, ở giữa là một đôi người yêu trẻ, cả hai đang ghé đầu vào nói nhỏ, cho nên chỉ cần hơi để sát đầu vào là có thể nghe được.

Người con trai: "Em muốn uống trà sữa nóng hay ăn khoai lang nướng ?"

Người con gái: "Thứ gì người ta cũng muốn~"

Người con trai: "Chỉ có thể chọn một."

Người con gái: "Vậy em muốn ăn socola~"

Người con trai: "Không phải em đang muốn giảm cân à ?"

Người con gái: "Hôm nay không giảm đâu~"

Chỉ ba câu hỏi ba câu trả lời này được lặp lại không ngừng, Tân Manh lau nước mắt ở nơi khoé mắt vì cười mà rơi ra, nhìn hai người kia mà nói một câu "Xin chào.", nhưng hai người này lại không để ý đến cậu, chỉ vẫn luôn lặp lại đoạn đối thoại kia, từ đó có thể nhận ra, mấy câu nói này chính là 'lời thoại' được lập trình sẵn của đôi người yêu trẻ này.

Xem ra họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, người con gái nhõng nhẽo không ngừng, người con trai liền mang vẻ mặt cưng chiều, nhìn khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Cậu không biết mình làm sao, đột nhiên nhịn không được mà từ dư quang mắt liếc nhìn gương mặt như khối băng kia của Du Nghị.

Tân Manh: "..."

Nghĩ đến trên mặt Du Nghị có thể sẽ xuất hiện vẻ mặt như thế, cậu đột nhiên cảm thấy da gà nổi toàn thân...

Bởi vì muốn dứt ra khỏi cảm giác quỷ dị này, nên Tân Manh nhanh chóng đi về phía trước vài bước, không hỏi theo thứ tự, ngược lại lại đi ngược lại đầu xe, từ chỗ ngồi thứ nhất bên tay phải mà bắt đầu.

Nữ nhân đang ôm con cúi thấp đầu, từ xa không thể nhìn rõ vẻ mặt, nhưng lúc đến gần một chút có thể nhìn rõ thật ra cô ta đang hơi híp mắt, môi cũng đang chuyển động, khi Tân Manh đến bên cạnh cô ta, có thể nghe thấy cô ta đang ngâm nga một bản nhạc thiếu nhi, đứt quãng, khi có khi không, giai điệu cực kỳ quen tai, đúng làbài hát ru nổi tiếng kia: "Ngủ đi... ngủ đi... bảo bối thân yêu của mẹ..."

Tiếng hát nhẹ nhàng mà tuỳ tính của nữ nhân thật sự quá nhỏ, Tân Manh đứa lỗ tai lại gần mới có thể nghe hát, cậu nói với nữ nhân một câu "Xin chào.", lần này tiếng hát không phải là lời thoại, nữ nhân ngẩng đầu nhìn Tân Manh, vươn ngón trỏ dựng thẳng đặt lên môi: "Hừm —— đừng đánh thức con của tôi."

Nói xong lại tiếp tục cúi đầu nhìn tả lót trong ngực, tầm mắt của Tân Manh cũng dời xuống lại không nhìn được khuôn mặt của đứa trẻ, miệng tả lót vốn nhỏ liền bị lớp vải mềm mại che hơn nửa, chỉ để lại một bóng ma.

Không có tiếng động.

Nằm trong đó thật sự là một đứa trẻ ư ?

Trong lòng cậu có chút sợ hãi, bước nhanh hai bước mà tiếp tục, ở sau là ông già thoạt nhìn rất không dễ nói chuyện kia.

"Chào, chào bác..." Tân Manh không quá biết cách ứng phó với người già, cố gắng nói lời lễ phép nhất.

"Bộp bộp !"

Lại không ngờ rằng phản ứng của ông già kia rất lớn, đập mạnh gậy chống lên sàn một cái, phát ra tiếng động mạnh, sau đó nổi giận đùng đùng mà mắng Tân Manh: "Người già ở trên, thanh thiếu niên ở dưới, ai dám không nhường chỗ cho tôi tôi liền đánh người đó !"

Tân Manh bị doạ run một cái, nhanh chóng đi về phía sau, sợ ông già này thật sự lấy gậy chống đánh cậu...

Ở phía sau là người trung niên cao kều kia, hắn ta đang căng thẳng thì thầm, lầm bầm lầu bầu, Tân Manh nghiêng tai nghe, hắn ta đang nói: "Thật không muốn về nhà, lại quên mua hoa cho bả rồi, mụ già đó nhất định sẽ mắng tôi, mỗi ngày đều cằn nhằn nói tôi nuôi bồ nhí bên ngoài, ngay cả hoa cũng không mua cho bả, bả cũng không nghĩ lại xem chút tiền tiêu vặt mà bả đưa cho tôi ngay cả mua thuốc lá còn không đủ nói chi nuôi bồ nhí này nọ, làm gì có bồ nhí nào không cần tiền chứ !"

Lời thoại của hắn ta xem như dài nhất, Tân Manh nghe xong, không biết sao liền đột nhiên thấy hơi mắc cười, lời này thật ra nói rất đúng, làm gì có bồ nhí nào không cần tiền ?

***

BTS nho nhỏ:

Chỉ một chữ Manh: (Xắn tay áo) Đầu năm nay nam nhân có tiền đều là kẻ khốn nạn, mau, móc tiền giao ra !

Yêu Tiểu Manh Manh nhất: (Yên lặng trầm mặc) ...

Chỉ một chữ Manh: (Giận dữ) Sao, anh muốn giữ tiền để thông đồng với bồ nhí nào đúng không ?

Yêu Tiểu Manh Manh nhất: ... Tôi... không có tiền...

Chỉ một chữ Manh: (Σ( ° △°)︴) Gạt người ! Vừa nhìn mặt anh liền biết là cao phú soái rồi !

Yêu Tiểu Manh Manh nhất: Phần lớn đều không sai... gạch chữ ở giữa đi là được. ( VD: Cao phú soái = cao giàu đẹp )

Chỉ một chữ Manh: ... = =b

.

HLTT: Wattpad không gạch chữ được nên gạch chân :)))