Hướng Dẫn Sinh Tồn Trong Vương Miện

Quyển 1 - Chương 8

Trí nhớ của con người là thế đấy, rất nhiều thứ đều được giữ trong ký ức, nhưng nếu không cố ý nghĩ tới thì sẽ không thể nhớ được mình từng trải qua chuyện kỳ quái như vậy.

Sau khi được Miêu Thắng Nam nhắc nhở, cả bốn người đều nhớ lại giọng nói mơ hồ nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy tin tưởng trong giấc mơ.

Du Luân không thể khịa Miêu Thắng Nam được nữa, bởi vì cậu nhớ khi mình nghe được thanh âm kia cũng không cảm thấy có gì bất thường cả. Giọng nói đó rất dịu dàng, không biết là nam hay nữ, dường như nó mang theo ma lực khiến cậu không thể nghi ngờ, chỉ có thể tự nhiên đưa ra đáp án.

Người đầu tiên bước ra khỏi hồi ức là Triệu Tòng Huy, cậu ta tỉnh ngộ vỗ cái ‘bốp’ vào lòng bàn tay, “Em nhớ ra rồi! Em cũng có nghe thấy, giọng nói kia hỏi em có muốn thoát ế không, em đáp lại ngay là muốn chứ!”

Những người còn lại: “……”

Vấn đề thật thực tế, câu trả lời cũng thực tế nốt.

Vương Hải Lượng nhíu mày, “Nó cũng hỏi tôi là có muốn tìm được việc không.”

Hắn chưa nói câu trả lời của mình, nhưng mọi người đều biết. Vương Hải Lượng có một cuộc phỏng vấn vào ngày mai nên chắc chắn sẽ muốn tìm được một công việc.

“Của tôi là có muốn đi Lhasa không,” Du Luân nói, “Ba ngày trước tôi xuất phát từ Thành Đô, muốn đạp xe đến Tây Tạng, Lhasa là điểm đến cuối cùng của tôi.”

Người cuối cùng lên tiếng vẫn là Nhan Hành Thạc, mọi người ăn ý quay đầu nhìn về phía anh, lúc này Nhan Hành Thạc không im lặng, trả lời rất nhanh, “Nó hỏi tôi là có muốn ăn khuya không.”

Những người còn lại: “……”

Câu hỏi của người khác ít nhất còn có chút ý nghĩa và thực tế, mà cái tên Nhan Hành Thạc này cũng quá tùy tiện rồi á!

Phát hiện vẻ mặt của Du Luân lại trở nên khó tả, Nhan Hành Thạc nói thêm một câu, “Đây quả thực là vấn đề tôi muốn giải quyết nhất lúc ấy, từ khi đó tôi đã rất đói bụng rồi.”

…… Ok.

Có rất nhiều loại câu hỏi, nhưng hiển nhiên những câu hỏi này đều là vấn đề cấp thiết nhất đối với mọi người vào lúc ấy, đáp án nhất định sẽ là ‘muốn’, mà chỉ cần bọn họ trả lời là ‘muốn’ thì sẽ bị kéo vào nơi ma quái này.

Du Luân cảm thấy ảo ma canada thật đấy, mấy câu hỏi này giống như miếng pho mát trên bẫy chuột vậy, dùng hương thơm ngọt ngào dụ dỗ bọn họ nói ra đáp án chuẩn xác. Nếu giọng nói đó hỏi là bạn có muốn đến phiên bản live-action của Công viên kỷ Jura và chơi một trò chơi sinh tồn, nơi bạn có thể chết hay không, thì ai mà còn dám nói ‘muốn’ nữa.

“Vậy là, chỉ cần trả lời vấn đề đó là sẽ bị kéo vào sao?”

Người hỏi là Triệu Tòng Huy, cậu ta buồn bực cúi đầu, “Biết vậy em không trả lời cho rồi.”

Du Luân suy nghĩ, ”Trả lời câu hỏi chỉ là một bước, chắc nó còn phải có một tiêu chí khác để chọn người nữa.”

Miêu Thắng Nam tò mò nhìn qua, “Tiêu chí gì ạ?”

Du Luân cũng không thể nói rõ được, đó chỉ là phỏng đoán mơ hồ của bản thân, cậu sợ mình nói sai sẽ khiến mọi người hiểu lầm. Cậu vô thức liếc nhìn Nhan Hành Thạc, phát hiện đối phương đang nhướng mày.

Dù ở chung chưa lâu, nhưng Du Luân đã hiểu đại khái đây là biểu hiện của sự ngạc nhiên, nó thường xuất hiện trong hai tình huống, một là bất ngờ vì không ai ngờ đến và hai là bất ngờ vì người khác ngờ đến.

Bây giờ chắc là vế sau, nếu vẻ mặt này được dịch sang lời nói của con người, có lẽ sẽ là: Không ngờ cậu ngốc nghếch như vậy lại có thể tự mình nghĩ ra điều này, thật là đáng mừng quá đi à.

Du Luân rất vui khi được công nhận, nhưng điều này không ngăn được việc cậu muốn đá người.

……

Du Luân im lặng một lúc rồi lại nhìn về phía mọi người: “Tôi chỉ đoán thôi, vì tôi và Nhan Hành Thạc đều đi du lịch một mình. Tối qua bọn tôi ở cùng một khách sạn, khách sạn đó rất hẻo lánh, xa đến không ngờ. Còn Miêu ——”

Du Luân bị khựng lại.

Bạn học Miêu Thắng Nam trông rất trong sáng và yếu đuối, khi cười rộ có thể khơi dậy khát vọng che chở của mọi người, không phân biệt nam nữ. Đối với gương mặt có tính lừa gạt cực cao này, cậu thật sự không thể thốt ra hai chữ “Thắng nam” được…

Dường như Miêu Thắng Nam cũng hay gặp tình huống này, cô nhóc rộng lượng giải vây cho Du Luân: “Cứ gọi Miêu Miêu là được ạ, bạn bè em đều gọi vậy hết á.”

Du Luân dừng một chút, tiếp tục nói: “Miêu Miêu cũng vừa nói mình bị lạc trên núi không về nhà được, vậy xem ra, cả ba chúng ta đều có đặc điểm chung là lúc đó đang ở nơi không dễ tìm lắm.”

Cậu chưa nói xong, Vương Hải Lượng đã ngắt lời, “Không đâu, tôi không có ở nơi hẻo lánh. Tôi đến thành phố bên cạnh để tìm việc, vì cuộc phỏng vấn diễn ra vào lúc 9 giờ nên tôi có đi sớm hơn một ngày. Tùy tiện tìm một khách sạn trên Internet, khách sạn này nằm ở khu đô thị, xung quanh rất phồn hoa.”

Triệu Tòng Huy gật đầu theo, “Em cũng vậy, em ra ngoài chơi, sau đó thì gặp một người bạn. Em sống ở trung tâm thành phố, nửa đêm người qua kẻ lại, không hẻo lánh chút nào.”

Du Luân lẳng lặng nghe bọn họ nói xong, “Đều đi một mình sao?”

Hai người gật đầu.

“Có ai khác biết hai người muốn đi làm gì không?”

Triệu Tòng Huy nói bạn cùng phòng biết, bọn họ vừa có kỳ nghỉ đại học, cậu ta định đi chơi trước khi về nhà, không nói với ba mẹ vì sợ hai người họ cằn nhằn.

Vương Hải Lượng chần chờ một lát, hắn lắc đầu, “Không ai biết cả. Tôi ra ngoài làm việc một mình, tháng trước vừa mới nghỉ việc, tôi không có bạn bè gì, cũng tự mình tìm việc làm.”

“Vậy thì phải rồi.”

Du Luân dang tay, “Tuy rằng hai người không ở nơi hẻo lánh nhưng đều đi lại một mình, hơn nữa không ai biết hai người đang ở đâu, nói cách khác, nếu không thấy chúng ta, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ không ai phát hiện ra cả.”

Lời này vừa thốt ra, ngoại trừ Nhan Hành Thạc, sắc mặt của mọi người đều có chút thay đổi, trong đó Vương Hải Lượng là thay đổi nhiều nhất, sắc mặt trở nên tái nhợt.

“Mất tích.”

Có người lẩm bẩm nói ra từ này, Du Luân nhìn sang, Triệu Tòng Huy ngơ ngác ngẩng đầu nhìn cậu, “Rất nhiều vụ án mất tích đều bắt đầu như thế này.”

Du Luân mím môi.

Ra ngoài một mình, hoặc là ở nơi đất khách quê người, hoặc là trong rừng sâu núi thẳm, nếu kết hợp những điều kiện trên và đưa đến đồn cảnh sát, thì đó cũng chỉ một trường hợp mất tích phá án ly kì bình thường mà thôi. Tuy rằng có vài người biến mất một cách kỳ quái không thể giải thích được, nhưng mấy chuyện như này còn hiếm sao? Nói không chừng bọn họ cố ý không để ai tìm thấy được, nói không chừng bọn họ gặp phải một kẻ giết người hàng loạt, hoặc có thể họ đã bất ngờ gặp nạn ở một góc không ai hay.

Mọi người sẽ gán cho họ rất nhiều cái kết mất tích đương nhiên, nhưng không ai có thể nghĩ rằng họ lại gặp phải chuyện kỳ quái như vậy, lại càng không ai muốn giải cứu họ.

Đây là điều khiến Vương Hải Lượng sợ hãi, ngoài kia sẽ không ai cứu hắn và hắn có thể bị mắc kẹt ở đây trong suốt quãng đời còn lại.

Đấy vẫn còn lạc quan, nếu không lạc quan, có lẽ chưa bao lâu nữa hắn đã đi đời rồi.

Sắc trời ngày càng tối, Du Luân kiểm tra phương hướng, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều thế, xe đến trước núi sẽ có đường, chỉ cần còn sống thì vẫn có hy vọng về nhà. Không phải nhiệm vụ 2 đã nói rồi sao, không phải ánh sáng xua đuổi bóng tối mà là có dũng khí chờ đợi ánh sáng đến, khủng long chưa làm gì chúng ta, nếu chúng ta tự dọa chết mình thì sẽ rất thiệt thòi đó.”

Vẻ mặt hoảng loạn lập tức bị quét sạch, Triệu Tòng Huy nhảy dựng lên hai lần, “Anh nói đúng! Em chơi game nhiều năm vậy rồi, chưa bao giờ có chuyện không thể vượt qua cửa đầu tiên hết. Đi nào đi nào, đi tìm cổng thôi, có lẽ cánh cổng cũng y như cửa nhà á! “

Được Triệu Tòng Huy động viên, cảm xúc của vài người dần nguôi ngoai, mọi người tiếp tục đi về phía trước. Không biết từ khi nào, Miêu Thắng Nam đã đến bên Du Luân.

Trông cô nhóc như sắp khóc lần nữa.

Du Luân vừa thấy vẻ mặt này của cô nhóc là đau đầu, cậu biết Miêu Thắng Nam mạnh mẽ hơn vẻ ngoài rất nhiều, nhưng tuyến lệ của cô nhóc lại quá phát triển nên cậu cũng không chống đỡ được dáng vẻ tội nghiệp khi khóc của đối phương.

Nước mắt rưng rưng nhưng thật ra lại không rơi xuống, Miêu Thắng Nam nắm váy, gương mặt vừa lo lắng vừa bối rối, “Anh Luân, anh vừa nói anh và anh Thạc ở cùng một khách sạn……”

“Đúng vậy, bọn anh ở trong thôn, nơi đó là điểm thu hút khách du lịch, làm sao vậy?”

“Hai người…… Trước đó có quen biết nhau sao ạ?”

Du Luân lắc đầu, “Không quen tới, bọn anh gặp nhau lúc đăng ký.”

Miêu Thắng Nam khẽ ‘À’ một tiếng, sau đó cúi thấp đầu.

Trông cô nhóc rất lo lắng, nhưng Du Luân không biết cô nhóc đang lo lắng điều gì nên đành phải hỏi lại, “Có chuyện gì sao em?”

Miêu Thắng Nam không trả lời ngay, Nhan Hành Thạc nghe thấy động tĩnh cũng đi tới, anh hỏi Du Luân, “Chuyện gì vậy?”

Du Luân cũng không rõ lắm, đúng lúc này, Miêu Thắng Nam mới bất lực ngẩng đầu, nước mắt theo động tác tràn ra khỏi hốc mắt rồi lăn xuống má, cô nhóc nức nở nói: “Nếu tất cả mọi người ở cùng một chỗ sẽ bị kéo vào, vậy thì sư huynh, sư huynh em……”

Du Luân sửng sốt.

Trước đó Miêu Thắng Nam có nói rằng mình lên núi với sư huynh nhưng rồi lại bị lạc nên hai người tách nhau ra, sau khi phát hiện Miêu Thịnh Nam mất tích, sư huynh cô nhóc hoặc là sẽ lập tức chạy đi tìm cô một mình, hoặc là về nhà gọi thêm người đi tìm.

Nếu là vế sau, vậy không phù hợp với điều kiện chọn người của Vương Miện, không cần phải lo lắng. Giờ chỉ sợ là vế trước, mà hầu hết mọi người sẽ theo tiềm thức, lựa chọn vế trước……

Khi Du Luân còn đang miên man suy nghĩ thì Nhan Hành Thạc hỏi một câu, “Sư huynh của em là người thế nào.”

Miêu Thắng Nam thút tha thút thít nhìn anh, nước mắt quá nhiều che khuất tầm nhìn, cô nhóc vội lau đi những giọt nước mắt dư thừa, cố gắng trả lời bằng giọng điệu bình thường: “Anh ấy là học trò của ba ba em, ba ba em điều hành một võ đường. Sau khi xuất sư, anh ấy luôn giúp ba ba em quản lý võ đường.”

Thảo nào gọi là sư huynh.

Du Luân cũng hỏi: “Cậu ấy lợi hại lắm sao?”

Miêu Thắng Nam không ngừng gật đầu, “Siêu cấp lợi hại luôn. Ba ba chỉ có một đồ đệ chính thức là anh ấy, mới mười mấy tuổi mà anh ấy đã bắt đầu dạy học sinh rồi, khi rảnh rỗi anh ấy còn dạy em nữa.”

Cuối cũng cũng tìm ra lý do tại sao bạn học Miêu lại trâu bò vậy rồi, Du Luân cong môi, “Vậy em còn lo lắng cái gì. Khoan nói đến việc sư huynh em rất có thể sẽ không vào, lùi mấy trăm bước, cho dù cậu ấy có vào, thì cậu ấy mạnh như vậy sao có thể xảy ra chuyện gì đúng không?”

Miêu Thắng Nam mấp máy môi, dường như còn muốn nói gì đó nhưng vẫn không nói ra, hãy còn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng Miêu Thắng Nam cũng chấp nhận cách nói của Du Luân.

Cô nhóc nín khóc mỉm cười, khi nói chuyện còn mang theo giọng mũi đặc sệt, “Cảm ơn anh, anh Luân.”

Du Luân cũng mỉm cười với cô nhóc.

Cuối cùng mặt trời cũng lặn xuống, bầu trời tối hẳn. Chiếc nhẫn trên tay là tia sáng cuối cùng, mọi người cùng nhau bước về phía trước, tiếng bước chân đều đặn của năm người kết hợp lại với nhau, cuối cùng cũng mang lại cho họ chút cảm giác an toàn.

Cuối bóng tối chính là bình minh.

Vậy cuối con đường này là gì?

Vấn đề này quanh quẩn trong lòng mỗi người, nhưng không ai dám hỏi ra.