Hướng Đông Lưu

Chương 19: Quyển 1 - Chương 18

HƯỚNG ĐÔNG LƯU - CHƯƠNG 18

Tác giả: Giang Nhất Thủy

Edit: Alex

_____________

Hương hoa mai tỏa bừng thơm ngát trong cái lạnh giá đầu xuân.

Chung Ly Sóc thích nhất là anh đào, nhưng bởi vì mẫu thân nên nàng cũng yêu mai.

Bước ngang một gốc mai nở thật sum sê, Chung Ly Sóc không khỏi vươn tay, đầu ngón tay vuốt ve cánh hoa trên cành.

“Nếu tiểu công tử muốn hái hoa thì tốt nhất là đừng hái cây ấy.

Đó là cây do sơn quỷ trồng.

Nếu hái hoa của nàng, năm sau nàng sẽ không cho Xuân Thần đặt chân đến nơi đây nữa.” Một giọng nói thanh lệ truyền vào tai.

Chung Ly Sóc quay đầu, nhìn khắp bốn phía.

“Ngươi đang tìm ta sao?” Người kia lại lên tiếng.

Vừa dứt lời, Chung Ly Sóc đã thấy một thiếu nữ áo xanh từ sâu trong rừng mai bước ra.

Mái tóc dài của nàng buông xõa, thả xuôi sau lưng trông như thác nước.

Trong khí trời rét lạnh như vậy, nàng chỉ mặc một chiếc áo đơn, đứng giữa rừng mai.

Ánh mắt Chung Ly Sóc rơi trên gương mặt người nọ.

Dung nhan thoạt trông non nớt nhưng đã dần hé lộ phong hoa tuyệt sắc ngày sau.

Đây là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp.

Khi nàng bước về phía này, Chung Ly Sóc ngỡ mình nhìn thấy Xuân Thần mang sinh cơ đến thế gian.

Khí chất của thiếu nữ này thoáng vẻ quen thuộc.

Chung Ly Sóc nhớ rồi, trên người các Ty Mệnh của Giám Thiên Ty đều có loại khí chất thần linh như vậy.

Thiếu nữ này hẳn là người của Thái Nhất Quan.

“Ồ?” Thiếu nữ đến gần Chung Ly Sóc, tỉ mỉ quan sát một phen, lại hỏi: “Tiểu công tử, ngươi tên là gì?”

Xem ra nàng hoàn toàn không sợ người lạ.

Chung Ly Sóc nhìn thiếu nữ tay chắp sau lưng, mặt đầy hiếu kỳ trước mắt, lễ phép đáp lời: “Tại hạ Nhạc Chính Tố, còn cô nương?”

“Tư Niên, Hạng Tư Niên, tên do sư phụ ta đặt.

Không đúng, tên ngươi không nên như vậy.” Thiếu nữ tên Hạng Tư Niên quan sát Chung Ly Sóc một lượt, lại nói: “Tiểu công tử phúc duyên rất sâu, xuất thân cao quý, một đời trôi chảy.

Thế nhưng tên lại không quá thích hợp.”

Hạng Tư Niên nghĩ thầm đâu chỉ là phúc duyên rất sâu, rõ ràng vận mệnh của cả một quốc gia đều đặt hết lên nàng ta, quý khí bức người hệt như Nữ hoàng.

Tu vi của nàng không thâm hậu bằng sư phụ, nhưng chỉ nhìn thoáng qua cũng đã đoán được điềm lành của thiếu niên.

Song, thứ đó lại không hợp với tướng mạo lắm.

Hạng Tư Niên ngẫm nghĩ một lúc lại nói: “Xem ra hẳn là tổ tiên của tiểu công tử tích đức, phúc báo trên người ngươi.”

“Cô nương sao lại hiểu nhiều như vậy? Cô nương là đạo nhân của Thái Nhất Quan sao?” Chung Ly Sóc nhìn thiếu nữ tuyệt sắc nhưng lại non nớt trước mắt, hỏi thêm mấy câu.

“Ta không phải Thái Nhất Quan, cũng không phải đạo nhân.

Ai nha, không nói cho ngươi.

Tuy không biết ngươi làm sao đến được đây nhưng giờ cứ đi theo hướng đông là có thể ra ngoài.” Thiếu nữ nói xong lại bổ sung thêm một câu, “Tuyệt đối không được hái hoa của cây đó, sơn quỷ thật sự sẽ tức giận.”

Nói xong, nàng thoắt rời đi như một cơn gió.

Chung Ly Sóc nhìn theo bóng lưng người nọ, bấy giờ mới thấy hai tay thiếu nữ cầm một rổ hoa đằng sau, trong rổ còn xếp non nửa hoa mai.

Chỉ là, nhìn sao cũng thấy có phần quái dị.

Đôi tay kia, là bị trói lại.

Nghĩ đến đây, Chung Ly Sóc cũng đã biết mình gặp phải ai.

Ở tại Thái Nhất Quan, nói mình không phải đạo nhân, còn biết trắc toán, chính là Ty Mệnh.

Hơn nữa còn không phải Ty Mệnh bình thường.

Bởi vì đây là Nơi Không Thể Biết.

Đại Ty Mệnh là một thể loại hết sức đặc thù của Sở Quốc.

Bọn họ có thể đoán trước cát hung, khu quỷ trục linh, nhưng vì biết quá nhiều nên lúc nào cũng phải đối mặt nguy hiểm.

Ở thời tiền Sở, vì hoàng thất Chung Ly vốn là hậu duệ của Đông Hoàng, thế nên đã ra rất nhiều người có thể đảm nhiệm chức Đại Ty Mệnh.

Đến thời sau, hoàng thất suy thoái, Đại Ty Mệnh sinh ở nhân gian.

Không phải người mình nhưng lại có sức mạnh bí ẩn, khó lường, thực sự khiến người ta e ngại.

Thế nên, đến giờ, các Đại Ty Mệnh biết rõ tình cảnh bản thân đã rất hiếm khi quản chuyện gì.

Cũng chính từ khi ấy mà nơi ở của Đại Ty Mệnh cũng ngày càng thần bí.

Thế nhân đều nói nàng ở Nơi Không Thể Biết.

Dùng sơn thủy che lấp, lẩn tránh trần thế giữa chốn huyên náo.

Chính vì lẽ đó, đây là Nơi Không Thể Biết của Đại Ty Mệnh.

Mà cũng bởi thế nên Chung Ly Sóc mới biết thiếu nữ tên Tư Niên kia, hẳn chính là đệ tử của Đại Ty Mệnh, có lẽ còn là Thiếu Ty Mệnh.

Chung Ly Sóc nghĩ, hôm nay gặp được cũng thật nhiều người.

Nàng ngẩng đầu, nhìn những cánh hoa mai nở bừng như muốn che kín cả bầu trời, rồi chắp tay đi giữa rừng mai thơm ngát, nhằm thẳng hướng đông.

Đi được non nửa lại trông thấy một gian nhà tranh tinh xảo.

Trong nhà có vài gốc mai, đều nở bừng rực rỡ.

Mà sau nhà hơi nước lượn lờ, ấm áp một vùng, rõ ràng là có nguồn suối.

Bốn bề vắng lặng, Chung Ly Sóc cũng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, bèn tiến về phía gian nhà tranh.

Một chân bước vào phòng, nhà tranh trống trải không có thứ gì.

Chung Ly Sóc đi thẳng qua đại sảnh, tiến về phía hành lang sau nhà.

Bước đến cuối hành lang, quả thật thấy được một ao nước suối.

Đáy ao dùng đá tảng làm bậc thềm, ba tòa núi đá sừng sững trong nước, che khuất tầm nhìn.

Trong làn khói trắng lượn lờ, Chung Ly Sóc rảo vòng quanh ao, nghe tiếng nước suối róc rách truyền vào tai.

Càng đi, âm thanh gì đó rất lạ lại càng trở nên rõ ràng.

Ngoài tiếng suối róc rách, còn một loại tiếng nước khác.

Chung Ly Sóc tiến lên mấy bước, ánh mắt bất chợt chạm đến một bóng lưng trắng nõn, nàng lập tức trợn tròn.

Nơi này… sao lại còn có người?

Chỉ bằng một cái nhìn thoáng qua, nàng đã phán đoán đối phương là một nữ tử, dựa vào đôi xương bả vai tinh xảo kia.

Nhận ra mình vừa lỗ mãng xông vào nhà người khác, Chung Ly Sóc chỉ muốn lập tức rời đi.

Nhưng chỉ mới vừa nhấc bước đã nghe nữ tử kia khẽ quát: “Ai đó? Thanh Lam? Có chuyện gì?”

Giọng nói này, Chung Ly Sóc không dám quên, cũng không thể quên.

Nàng ma xui quỷ khiến mà quay đầu, vừa vặn chạm phải ánh mắt nữ tử trong nước.

Gương mặt ấy hiện lên giữa làn hơi nước mông lung, đẹp như một giấc mộng.

Chung Ly Sóc nhìn dung nhan mang theo bọt nước của người nọ, tầm mắt lại hạ xuống xương quai xanh, rồi cả cảnh xuân trắng nõn như ẩn như hiện thấp thoáng trên mặt nước, sau đó hít một hơi khí lạnh.

Hoàn toàn bị cảnh đẹp trước mắt làm hoảng hốt, Chung Ly Sóc đã sớm quên mất việc muốn chạy.

Mãi đến khi nữ tử trong nước khẽ chau mày che khuất thân thể, nàng mới lắp bắp toan giải thích.

Nàng nói còn không được lưu loát, một tiếng Tử Đồng thiếu chút nữa đã bật thốt lên, nhưng đến miệng lại biến thành tiếng cô nương gãy khúc.

“Ta không phải… Ta không có…” Chung Ly Sóc liên tục xua tay, không ngừng lui về sau.

Nàng dường như đã quên chỗ mình đứng không được vững lắm, lui liền mấy bước, rồi vô cùng bất hạnh mà hụt chân, “ầm” một tiếng lọt vào ao suối.

Nước suối rất ấm, Chung Ly Sóc bất thình lình uống vào mấy ngụm.

Khi cả người chìm trong làn nước, thứ hiện lên trong đầu Chung Ly Sóc đều là hình ảnh da thịt trắng nõn của Hoàng hậu.

Vì sao lại gặp Hoàng hậu ở đây? Chẳng phải nàng nên ở trong thâm cung sao? Lẽ nào nơi này là biệt trang của Hoàng hậu? Tại sao lại có biệt trang đơn sơ như thế?

Cùng với… hóa ra thân thể Hoàng hậu lại đẹp đẽ đến vậy.

Đẹp đến mức làm người ta sợ hãi.

Bị nước sặc đến hỗn loạn, trong đầu Chung Ly Sóc hoàn toàn rối tung, chỉ có thể cố gắng giãy dụa theo bản năng cầu sinh.

Một cơ thể mềm mại nhưng lại rất có lực bất chợt đến gần, ôm nàng ra khỏi suối nước nóng.

Khi đầu gối lên một thứ gì đó non mềm, Chung Ly Sóc bị nhấn chìm đến mức không mở nổi mắt gắng gượng nhướng mi, loáng thoáng nhìn thấy một mảnh trắng lóa như tuyết, rồi hôn mê bất tỉnh.

Huyên Cảnh Thần chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Nhạc Chính Tố trong tình huống này.

Đây là nơi Đại Ty Mệnh Thanh Lam ở lại, trừ phi được nàng ta cho phép, không thì chẳng một ai có thể tìm ra.

Hôm nay sinh nhật Chung Ly Sóc, Huyên Cảnh Thần tự mình đến Thái Nhất Quan chỉ để tìm Đại Ty Mệnh làm minh thọ cho người kia.

Trên người dính rất nhiều nhang khói, trở về ắt sẽ bại lộ địa điểm vừa đi hôm nay, thế nên nàng mới ở lại chỗ này của Đại Ty Mệnh Thanh Lam ngâm một lúc.

Nào ngờ lại gặp phải chuyện thế này.

Huyên Cảnh Thần cả người trần trụi đứng trong nước ôm Chung Ly Sóc, nhìn gương mặt trắng bệch suy yếu của thiếu niên mà tâm tình phức tạp vô cùng.

Không cần nghĩ, thiếu niên này có thể vào được đây, đương nhiên là do Thanh Lam cố ý.

Ám vệ của nàng đều ở trong rừng mai, mà Nhạc Chính Tố lại là muội muội của bạn tốt.

Huyên Cảnh Thần thân là đế vương ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định ôm đứa nhỏ này lên bờ.

Huyên Cảnh Thần tiện tay khoác một chiếc áo bào, ôm Chung Ly Sóc cả người ướt đẫm bước vào phòng.

Nếu Chung Ly Sóc tỉnh lại lúc này, hẳn nàng sẽ giật nảy mình.

Đây nào phải nhà tranh mà rõ ràng là một tòa lầu các tinh xảo.

Trong các thứ gì cũng có, bếp còn lập lòe lửa đỏ vô cùng ấm áp.

Huyên Cảnh Thần đặt Chung Ly Sóc lên chõng, sau đó cởi đi từng lớp y bào dày nặng.

Nàng biết thân thể thiếu niên này yếu ớt, ướt đẫm cả người để bị cảm thật sự không nên.

Mới cởi được non nửa đã nghe thấy sau lưng vang tiếng bước chân, Huyên Cảnh Thần dừng động tác, nhìn về phía người đến, bình thản nói: “Thanh Lam, ngươi đến đúng lúc lắm.

Đứa nhỏ này rơi xuống nước, tìm cho nàng một bộ quần áo sạch sẽ để thay đi.”

Người đến kéo mái tóc dài như thác, mép áo xanh tiên phong đạo cốt, trong tay còn nâng một bộ đạo bào, tư thái vô cùng bình thản.

Thấy vẻ mặt muốn nổi giận rồi lại gắng kiềm nén của Nữ hoàng, nàng cười nói: “Quần áo ta đã mang đến cho bệ hạ rồi.

Nhưng ta không thích hợp đổi, chuyện này còn cần đích thân bệ hạ ngài làm mới xong.”

Hôm nay nàng giúp Nữ hoàng tính một quẻ, chính là trọng phạm hoa đào, còn là hoa đào chính.

Thế nên nàng mới không đi chạm vào thiếu niên này.biết tính

Huyên Cảnh Thần biết tính người này.

Nếu nàng mặc kệ, Thanh Lam nhất định cũng sẽ chẳng thèm ngó ngàng Nàng cũng không phải một người câu nệ lễ nghi, nghĩ thiếu niên này dù sao cũng là muội muội của Nhạc Chính Dĩnh, bèn nhanh tay cởi sạch quần áo, cầm khăn gấm giúp thiếu niên lau thân thể.

Thiếu niên còn đang nảy nở, gầy gò mà mềm mại.

Thân thể chưa hoàn toàn trưởng thành tựa thanh trúc.

Huyên Cảnh Thần nhìn gương mặt ấy, nháy mắt lại thất thần.

Thê tử của nàng, Chiêu Minh Thái tử, cũng có một cơ thể như vậy.

Rõ ràng đã hơn hai mươi nhưng vì ốm yếu mà vẫn gầy gò hệt một thiếu niên, khiến người ta đau lòng.

Chẳng biết vì hôm nay là sinh thần Chung Ly Sóc hay do nhiều chuyện dạo gần đây mà Huyên Cảnh Thần cảm thấy mình lại bắt đầu nhớ nhung người kia nữa rồi.

Quỷ thần xui khiến thế nào mà nàng lại vươn tay, nhẹ nhàng xoa lên hai má thiếu niên, như có thể thông qua gương mặt ấy mà nhìn đến một người đã mãi mãi không thể gặp lại.

_____________.