Hưởng Tang

Chương 17: Cứu nguy

“Mục cô nương, Mục tiền bối.”Mắt nhìn hai người sắp phải đi qua cuối đường hầm,Triệu Tử Mại định gọi họ, nhưng đôi môi lại hé mở, chỉ mấp máy hai lần nhưng không thể phát ra âm thanh.

“này....”

Tiếng cười sau lưng càng rõ ràng,có chút lạnh sống lưng,như thể gió vẫn đang còn cuồng bạo.

Triệu Tử Mại cảm thấy vòng eo lạnh lẽo,từ trong góc nhìn ra, liền thấy một bàn tay kia, đang từng chút một ôm lấy anh ấy dọc theo eo của anh ấy, di chuyển ngón tay gầy guộc tái nhợt hướng rốn của anh ấy từng li từng tí một.

Trong lòng anh ấy có chút co rút,đâu óc trông rỗng, chỉ có cảm giác nội tạng đều biến thành băng đạn dưới bàn tay mài.

bàng hoàng nhìn thấy Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại, không còn cảm xúc khắc họa những món ngon khắp nơi nữa, thay vào đó cô lạnh lùng nhìn chính mình, nở nụ cười khinh thường.

Trong chốc lát, Triệu Tử Mại còn tưởng rằng mình đã bỏ lỡ, bởi vì nụ cười trên gương mặt của Mục Tiểu Ngọ vừa vụt qua giống như một ngôi sao không thể bắt được.sau đó thì cô trở về trạng thái bình thường, lại quay đầu, một tay đỡ cánh tay của Mục Người Què, một tay che eo rồi tiếp tục lôi về phía trước.

“Mục cô nương “ Triệu Tử mại trong lòng lại gọi lên tên này,anh ấy có thể nhận thấy rõ ràng bàn tay trên eo của mình khựng lại trong chốc lát khi Mục Tiểu Ngọ quay đầu lại,nhưng không được bao lâu, anh ta lại bắt đầu tiến lên. khi anh ấy chạm tới rốn, những chiếc móng tay lạnh ngắt của anh từ từ cắm vào da cậu, như thể muốn khoét một lỗ trên cơ thể cậu.

Triệu Tử Mại trong lòng bỗng nhiên tràn ngập buồn bực, vốn dĩ muốn sau khi trở về nước thực hiện tham vọng của mình, không ngờ mới lên bờ được mấy hôm, ngay cả kinh thành còn chưa đến thì đã phải chết ở đây.

“ồ “, trong lúc anh ấy gần như đã tuyệt vọng, bên tai đột nhiên vang lên tiếng thở dài, hai ông cháu đã rời khỏi tầm mắt của anh ấy đã quay lại, nhìn về phía anh ấy đứng, một người già nua và một người trẻ hiện rõ trên khuôn mặt hai chữ bất lực.

“nếu đã nhìn thấy rồi thì không thể thấy chết mà không cứu, đúng không?Mục Tiểu Ngọ “chậc “ một tiếng.

“cứu đi cứu di, cứu nhanh rồi đi mau.”Mục người que ở bên cạnh thúc giục.

Triệu Tử Mại biết mình được cứu.

Anh ta cảm thấy trước mắt có một tia sáng lóe lên, sau đó một đạo kim quang từ xa bay tới gần,đuôi kím tuyến trắng xóa bay lên,giống như râu của rồng và đuôi của một ngôi sao rực rỡ.nó xoay tròn bên cạnh anh ấy, Triệu Tử Mại càng cảm thấy mặt gương nhốt mình bị vỡ vụn, hơi ấm trở lại trong cơ thể của anh ấy, từng chút từng chút chậm rãi chạy dọc theo đầu ngón tay đến từng bộ phận trên cơ thể.

Cuối cùng, anh ta có thể cử động được, từ sợi tóc đến ngón chân, từ da đến máu, hoàn toàn thoát khỏi sự giam cầm, cơ thể anh ta mềm mại và nhẹ nhàng.

Biết anh chết thảm, nhưng cũng không nên ra tay cướp đoạt, chi bằng từ bỏ chấp niệm trong lòng, để anh đưa tiễn em một đoạn.

Nói đến câu này trong cổ họng Mục Tiểu Ngọ hơi nghiêng người, lê bước chậm rãi đến bên cạnh Triệu Tử Mại,đưa tay trái về phía sau vai anh ấy, sờ soạn vài cái sau gáy anh, sau đó đột nhiên hướng lên trên rút ra cây kim đồng dường như bị mắc kẹt trong lưng anh ta.

Cùng với một loạt hành động này, Triệu Tử Mại rùng mình nặng nề, chư kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra thì lại nghe được tiếng cưới khúc khích. có điều âm thanh lúc này càng ngày càng nhỏ, như có thứ gì đó bóp nghẹt cổ họng, và nó run rẩy đến mức nghe không rõ.

Đa như thế này rồi, còn cần phải tung hoành thiên hạ, sao phải khổ như vậy chứ. “ Mục Tiểu Ngọ trong tay càng có nhiều bóng đen bụi bặm, chập trờn xuất hiện, lúc sáng lúc đen, Triệu Tử Mại mặc dù nhìn khong rõ, nhưng vẫn có thể phân rõ đó là Thúy Quân, Thúy Quân không có mắt. nhưng cho dù nàng không có nhãn cầu nhưng lại dùng hốc mắt trống rỗng nhìn Triệu Tử Mại, cái cảm giác kỳ quái đó khiến cho anh cũng không dám quay đầu.” đừng nhìn nữa, người tuổi còn trẻ,tay chân khỏe mạnh nhưng lại yếu duối hơn người thường khi yếu ớt,những con ma cô đơn này đangmong muốn nhập vào cơ thể bạn. nếu như k muốn cống hiến cơ thể ra thì đừng cho nó thêm hi vọng, nhập k được mà sờ cũng không xong,, ngay cả đối với một con ma sắp chết mà nói, cũng là không công bằng.”sắp chết “ nó không phải là sớm đã chết rồi sao? triệu tử mại đưa ánh mắt nhìn lên khuôn mặt của Mục Tiểu Ngọ “ do dự nói ra câu này.

Cơ thể đã chết, linh hồn không tan, cũng chẳng hẳn là chết thật. Mục Tiểu Ngọ cười cười, mắt lại nhìn lên người Thúy Quân “ vậy cái gì mới là chết thật “Triệu Tử Mại trong lòng run rẩy, “chết thật rồi “ Triệu Tử Ngọ nâng bóng đen như cún con lắc lư giữa không trung, độ cong khóe miệng càng lớn “ đối với bọn họ mà nói, cũng là một cái đẹp đẽ.”nói xong câu này nàng dừng lại, ném cây châm trong tay ra xa, trong miệng niệm công thức. cuộc đời đi khắp nơi mới biết được như thế nào, nên cungc giống như phi hồng giẫm lên bùn đất, thời gian đến rồi, hãy để nó tiễn bạn chặng đường cuối cùng, lời nói vừa dứt, bàn tay đang giơ lên của cô ấy buông thông xuống, cũng giống như một con ngỗng đột nhiên thu cánh lại.

Một tiếng huýt sáo xẹt qua tai Tiệu tử mại, không quá lớn nhưng lại khiến trái tim anh run lên, anh biết đó là lần dừng lại cuối cùng của đời người trên thế gian này.sau đó, càng khó có thể nhìn thấy, nhưng Mục Tiểu Ngọ lại giống như một người xa lạ, cô vỗ nhẹ lòng bàn tay, sau đó thản nhiên liếc nhìn Triệu Tử Mại, cô đi về hướng mục người què đã đợi ở cuối hành lang “cô nương đợi một chút, cho đến khi Mc Tiểu Ngọ sắp quay đầu lại, Triệu Tử Mại mới định thần lại gọi cô “ chuyện vừa xong cma rơn cô nương nhiều.

‘Mục Tiểu Ngọ vẫy vẫy tay, “ nói hay lắm, hay lắm, giơ tay,chuyện không đáng để nhắc.”

nhưng triệu mỗ còn một chuyện không hiểu

“chuyện gì “Triệu tử Ngọ thu bước chân lại, khẽ đảo mắt nhìn hắn.

Gϊếŧ chết Thúy Quân lại làm tốn thương đến thứ kia của cô nương.... rất khó đối phó sao? anh ta dừng lại, nói tiếp “ nếu như cô nương và Mục lão tiên sinh đều phải trốn nó, thì những người khác phải làm sao.

Triệu công tử, lời của ông ta b triệu tiểu ngọ ngắt nagng, nàng rũ mắt cuống cười, nói ra những lời đó lại khiến choTrieeuj tử mại kinh ngạc ‘ nếu cùng một gia tộc có quan hệ nhất định phải lo chuyện này, vậy thì chỉ có thể xin cô tự cầu nhiều phúc.

Sau đó thì cô ấy rơi đi, lại bị Triệu Tử Mại gọi lần thứ 2

“ mục cô nương, buổi tối hôm qua cô nói là tống “ lúc có yêu quáy, thì dùng một chữ:”nhiều chuyện “. Chẳng nhẽ chừ yêu quái ra, tống còn có thể là thứ khác?

vừa nói xong Mục tiểu ngọ đột nhiên dừng chân lại, mục người què theo đó dừng lại, xung quanh trở nên yên lặng đến bất thường, Triệu Tử Mại thậm trí ngay cả tiếng thỏ của mình cũng có thể nghe thấy.

“ ta có nói như vậy sao?”

Một lúc sau, mục tiểu ngọ chậm rãi quay đầu lại hỏi.